Chương 13: Ý chỉ
Hôm sau, Bồ Đào thực sự nhận được cuộc gọi đánh thức từ Vân Gian Túc.
Tối qua trước khi ngủ, họ đã trao đổi số điện thoại di động.
Bồ Đào vẫn mím môi không lên tiếng, cường điệu hết lần này tới lần khác: Em chỉ nghe điện thoại không nói chuyện.
Trình Túc tạm thời không có cách với cô bèn đồng ý.
Bởi vậy sáng nay giọng anh như rót mật vào tai: “Dậy chưa?”
Bồ Đào vốn đang ngái ngủ lập tức tỉnh hẳn, ấp a ấp úng vài giây, mũi phát ra một âm tiết: “Ừ.”
“Đừng ngủ nữa.”
“Ừ.”
“Ngồi dậy.”
Xột xột xoạt xoạt.
“Ừ.”
“Em là yêu quái ừ ừ?”
“Ừ.”
À.
Anh mỉm cười.
Tim Bồ Đào đập rộn, vành tai nóng lên theo, tựa như bị tiếng cười này thiêu đốt.
Vân Gian Túc vẫn cười: “Không định nói chuyện với tôi thật ư?”
Bồ Đào khó xử, cuối cùng nhíu mày, bịt mũi, phát ra âm thanh kỳ quái: “Thế này được chưa…”
Vân Gian Túc trầm ngâm một lát: “Bỏ tay xuống.”
Bồ Đào bên này lắc đầu nguầy nguậy, dẻo miệng làm nũng: “Em không ~~~~”
“Được.” Anh không ép cô.
“Em rời giường rồi.” Bồ Đào tiếp tục nói ồm ồm.
“Ừ.”
Bồ Đào hỏi: “Còn anh.”
Vân Gian Túc: “Chờ em rời giường rồi ngủ tiếp.”
Cẩu đi làm không nhịn được lên án: “Có ai như anh không?”
Vân Gian Túc: “Tôi chỉ chịu trách nhiệm đánh thức, chuyện sau đó không liên quan.”
Bồ Đào học theo cách nói chuyện của anh, nghiến răng: “Được!”
…
Dĩ nhiên Trình Túc không ngủ tiếp, anh cúp máy, thêm thức ăn mèo vào bát của Đại Điều rồi xuống lầu chạy bộ buổi sáng.
Long não tỏa bóng mát, không khí trong lành, anh chạy dưới bóng cây loang lổ ánh sáng, bộ đồ thể thao màu xám mặc tôn lên thân hình cao ráo của người đàn ông.
Trong đầu vang vọng tiếng cô gái cố ý bịt mũi phát ra, giống như robot, cực ma tính, nghe rồi sẽ khó quên.
Ngẫm lại vẫn buồn cười.
Tối qua anh có thu hoạch ngoài ý muốn, là gu thẩm mỹ chính xác, mặc dù chưa có hình tượng cụ thể.
Nhưng anh đã chấp nhận rồi.
Anh thích sự ngẫu nhiên, không có mục đích này. Anh đi qua cánh rừng đào, một đóa hoa rơi trên vai anh, anh nhặt lấy, phát hiện nó có hình dạng đáng để mình dừng chân.
Phát hiện này khiến lòng người hứng khởi.
Trình Túc chạy một mạch tới hiệu sách của mình, đúng lúc vừa mở cửa, Tùng Sơn kinh ngạc nhìn anh.
“Anh uống gì?” Cậu thanh niên bước vào trong, đi tới sau quầy bar, thuần thục bật máy pha café.
Trình Túc cũng đi qua, ngồi xuống: “Vẫn Americano thôi.”
Tùng Sơn ngước mắt: “Anh ăn sáng chưa?”
Trình Túc: “Ăn một ít ở nhà rồi.”
Tùng Sơn vẫn không hiểu nổi: “Sớm vậy.”
Trình Túc đáp: “Mèo trong nhà dậy sớm.”
Dứt lời, bản thân cũng ngớ ra, không phải anh cố ý lập lờ nước đôi, Đại Điều dậy rất sớm.
Chẳng qua bây giờ anh không chỉ có một con mèo.
Tùng Sơn xay hạt cà phê: “Anh đang yêu à.”
Trình Túc giương mắt: “Cậu thấy sao?”
Tùng Sơn phân tích: “Anh nói với em chưa đến mười câu đã xem di động ba lần. Trước kia anh không như thế.”
Ngay cả cậu cũng phát hiện ra.
Nghĩa là không phải anh trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Trình Túc nói: “Cứ coi là vậy đi.”
Đến lượt Tùng Sơn kinh ngạc: “Mẹ! nó! Có ảnh chụp không?”
“Chưa có.”
“Chưa?”
Tùng Sơn ngờ ngợ nhớ lại lần trước nói chuyện, một phỏng đoán trở nên rõ ràng: “Anh yêu qua mạng?”
Hàng mày rậm rạp của Trình Túc nhếch lên: “Rõ thế sao?”
“Anh!” Tùng Sơn buồn rầu: “Người ưu tú như anh, bên cạnh thiếu gì người đẹp, cớ sao lại chọn cách tìm bạn đời không đáng tin nhất như vậy.”
“Chắc bởi vì không đáng tin.”
Lời của anh ẩn giấu huyền cơ, Tùng Sơn hoàn toàn không thể lĩnh ngộ: “Anh à, anh còn trẻ, chưa rành chuyện đời, yêu qua mạng tán gẫu linh tinh thôi, đừng lún sâu vào.”
Trình Túc chống cằm, nhíu mày: “Trước đây chưa từng nghe cậu nói tôi còn trẻ.”
“Anh mới 26, già đâu mà già.” Tùng Sơn rất hiếu kỳ: “Cô gái ấy là người thế nào, thử miêu tả cho em nghe đi.”
Trình Túc ngẫm nghĩ: “Khó hình dung.”
“… Trừu tượng quá, nghe cứ như người lừa tiền, lừa sắc, lừa tình ấy.”
Trình Túc không tiếp lời, bắt đầu đánh giá câu trên.
Lừa tiền?
Đúng là lừa mất 200 tệ.
Lừa tình?
Hừm, có xu hướng này.
Lừa sắc?
Nhát gan giống cô, nhận cuộc điện thoại không dám thở mạnh. Cho dù anh muốn gặp mặt, tạm thời cũng chưa tìm được cơ hội.
Nhưng qua vài ngày, Trình Túc bất ngờ nhận được một bưu kiện, là thư mời của một game online anh từng tham gia l*иg tiếng, nội dung giản lược đúng trọng tâm, nói rằng sắp khai mạc Lễ hội truyện tranh Dung Thành – ComiDay*, sân khấu của họ sẽ tổ chức buổi gặp gỡ CV nho nhỏ, hỏi anh có tiện không, tự đáy lòng hi vọng anh có thể góp mặt.
(*) Lễ hội truyện tranh – ComiDay (gọi tắt là CD): ngày hội giao lưu giữa những người yêu manga & anime, được tổ chức hai lần mỗi năm tại Thành Đô, thu hút hàng trăm xã đoàn và người hâm mộ. Triển lãm được chia thành ba phần: trao đổi và trưng bày tác phẩm, thi đấu e-sport và livestream ACG (amine, comic, games).
Những hoạt động kiểu này Trình Túc không mấy hứng thú, nhưng hai từ ‘Dung Thành’ lại thu hút anh.
Trước kia, Trình Túc đều từ chối khéo lời mời tham dự triển lãm, nhưng lần này thì khác, anh trở nên do dự.
Nửa giờ sau, Trình Túc cân nhắc kỹ, gọi điện thoại cho một người bạn anh, nhờ anh ta giúp mình cho mèo ăn trong hai ngày, anh phải đi công tác một chuyến.
Ngày Lễ hội CD phát thông báo chính thức, Trình Túc chia sẻ weibo họ tag anh, kèm bốn từ, ‘Gặp ở Dung Thành’.
Fandom mừng như điên, có người thở ngắn than dài mình không phải người tỉnh Xuyên, trong khi đó fans bản xứ chúc mừng không ngớt ở khu bình luận, hẹn gặp mặt nhau.
Đây là lần đầu Vân Gian Túc xuất hiện ngoài đời thực, lúc ấy không có mặt ở hiện trường nhất định là tiếc nuối to lớn.
Về phần Bồ Đào, đương nhiên cũng nhận được thông báo này từ sớm.
Cô trợn tròn mắt, sợ hãi ngồi phịch xuống ghế.
Vì sao, vì sao, vì sao?
Vì sao cứ phải là hiện tại.
Vì sao cứ phải là Dung Thành.
Vì sao cứ phải là thời điểm mấu chốt này, cô và anh đang chung sống hòa hợp, chẳng sợ cách tầng lụa mỏng.
Cô có vô vàn câu hỏi.
Bồn chồn vượt qua buổi sáng, Bồ Đào quyết định phát huy tác phong giả chết, Vân Gian Túc không chủ động đề cập, cô chắc chắc không nhiều lời.
Mãi đến giờ nghỉ trưa, Vân Gian Túc cũng không tìm mình, Bồ Đào mới dần thả lỏng.
Có lẽ anh chỉ nổi hứng muốn tham gia sự kiện thôi.
Cô tự an ủi mình như thế.
Nhưng dẫu lảng tránh cỡ nào vẫn có kẻ ngốc tìm tới cửa.
Người ấy chính là Tân Điềm.
Studio Thanh Tức chỗ Tân Điềm cũng nằm trong số những xã đoàn tham gia triển lãm lần này, là dân bản xứ, Tân Điềm chủ động xin giúp đỡ những công việc liên quan.
Từ khi sự kiện được lên kế hoạch tổ chức, xã đoàn của cô ấy đã hừng hực khí thế chuẩn bị.
Hôm nay, đa số mọi người đều đang thảo luận chuyện lão tướng Vân Gian Túc muốn lộ diện, Tân Điềm kinh hãi lập tức tới chia sẻ với bạn thân.
Cô sao chép ảnh chụp màn hình trong nhóm gửi qua, giọng điệu y hệt chuyên viên UC: Cậu xem chưa! Cực sốc! Vân Gian Túc phá lệ muốn tới CD!
Bồ Đào lẩm bẩm: Xem rồi…
Tân Điềm: Trước kia anh ấy không tham gia hoạt động kiểu này, chẳng lẽ lấy việc công làm việc tư muốn gặp cậu?
Bồ Đào: Sao tớ biết được.
Nhịp tim đã rối loạn mấy giờ đồng hồ, mọi suy nghĩ tiêu cực đều hướng về đích đến cuối cùng, cô không có cách nào vượt qua, chỉ có thể làm bộ làm tịch.
Tân Điềm nói móc: Đến nước này rồi cậu còn gạt tớ.
Bồ Đào đỡ trán: Đâu có, hiện tại tớ cũng rất hoang mang.
Tân Điềm nửa tin nửa ngờ: Thực sự không lừa tớ?
Bồ Đào gửi sticker quỳ xuống: Tuyệt đối không.
Đầu óc cô trống rỗng: Tớ không biết phải làm gì bây giờ?
Tân Điềm hỏi: Anh ấy không nói với cậu?
Bồ Đào: Chưa từng nói.
Tân Điềm: ???
Tân Điềm: Tớ sẽ đến triển lãm ngày thứ ba, cậu muốn đi cùng không, nhân tiện xem anh ấy trông như thế nào.
Nội tâm Bồ Đào khước từ: Không đi.
Tân Điềm: Cậu không tò mò hả?
Những lời này rất mê người, Bồ Đào trầm ngâm một lát, thắng thắn thừa nhận: Sao không tò mò cơ chứ, nhưng tớ không dám đi.
Tân Điềm: Chỉ xem một chút thôi, hai người đã gửi video, ảnh selfie chưa?
Bồ Đào: … Chưa.
Tân Điềm: Bấy lâu nay các cậu làm gì?
Bồ Đào: Chỉ tán gẫu.
Tân Điềm: Nói cách khác, cho dù bây giờ hai người mặt đối mặt, cậu không nhận ra anh ấy, anh ấy cũng không nhận ra cậu?
Bồ Đào ngập ngừng: Có lẽ vậy.
Tân Điềm cạn lời.
Bồ Đào bổ sung: Nếu anh ấy mở miệng nói chuyện, hẳn là tớ có thể nhận ra, nhưng anh ấy chắc chắn không nhận ra tớ.
Tân Điềm đưa ra sáng kiến: Thế thì cậu sợ gì, dù sao anh ấy cũng không nhận ra cậu, ngày thứ ba của triển lãm cậu qua giúp mình một tay, sau đó liếc nhìn từ xa, xem anh ấy hợp thẩm mỹ của cậu không. Nếu thực sự đối lập giọng nói, cậu cũng có thể kịp thời dừng cương trước vực thẳm.
Bồ Đào rục rịch: Vậy cũng được à?
Tân Điềm: Đương nhiên.
Bồ Đào: Tớ lo quá.
Tân Điềm: Lo cái đầu cậu, thống nhất rồi mà.
Bồ Đào ỡm ờ: … Được rồi…
Không tò mò con người thật của anh là giả, tất cả nỗi sợ hãi kiêng dè chủ yếu xuất phát từ tâm lý mặc cảm của cô, không liên quan gì tới anh.
Cô đều rõ ràng.
Trên đường về nhà, Bồ Đào ngẩn ngơ mãi, chuyện CD sắp khiến đầu cô nổ tung.
Cô nghĩ, có cần báo Vân Gian Túc một tiếng không, tỏ vẻ cô đã xem tin tức.
Song nghĩ lại cuối ngày rồi mà Vân Gian Túc vẫn chưa đề cập, chứng tỏ anh cũng không định gặp mặt, cõ lẽ chỉ muốn tham gia sự kiện thôi.
Định luật Murphy tồn tại luôn có lý do.
Bồ Đào tuyệt đối không ngờ rằng cô vừa bước chân vào cửa nhà đã nhận được WeChat của Vân Gian Túc.
Thấp thỏm mở ra, là câu hỏi trực tiếp của người đàn ông.
Vân Gian Túc: Ngày triển lãm thứ ba đi không?
Trái tim Bồ Đào mắc kẹt ở cổ họng, toàn thân cứng đờ, không biết đáp lại thế nào.
Cô giả ngu, chậm chạp gõ chữ: Không biết hôm ấy em phải đi làm không.
Vân Gian Túc: Hôm ấy là Chủ nhật.
Bồ Đào: Hả? Vậy sao?
Vân Gian Túc lười vạch trần: Ừ.
Là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh khỏi. Vò sứt không sợ mẻ, chết thì chết.
Bồ Đào bất chấp: Muốn gặp mặt ạ?
Vân Gian Túc: Chịu không?
Bồ Đào im lặng không trả lời, ngực thắt lại, sống mũi cô cay cay.
Chẳng phải cô không chịu mà là sợ anh cụt hứng, bởi vì con người cô trong ngoài bất nhất, đa nhân cách, nói chuyện khàn khàn, thấp thỏm nhát gan. Bỏ đi lớp ngụy trạng đẹp đẽ trên mạng, cô chính là bao cát nhạt nhẽo nặng nề, giỏi nhất là co cụm trong góc, che giấu biểu cảm.
Bên kia im lặng một lát, thay cô trả lời:
Vân Gian Túc: Tới triển lãm nhé.
Vân Gian Túc: Tôi sẽ lên sân khấu, trông thấy tôi rồi em hẵng đưa ra quyết định.