Chương 12: Giọng nói
Mặt Bồ Đào đỏ bừng ngay tức khắc, chức năng ngôn ngữ của cô bỗng mất tác dụng, y như máy móc bị kẹt.
Cô trả lời cứng nhắc: Em đang làm việc.
Đối phương ngừng một lát: Em nghĩ gì vậy.
Bồ Đào sờ gò má, vội vàng phủ nhận: Không nghĩ gì hết.
Đâu phải không nghĩ gì, rõ ràng đã sớm nghĩ ngợi vẩn vơ, mơ tưởng hão huyền.
Có lẽ Vân Gian Túc đang cười: Em đoán xem tôi đang nghĩ gì.
Đầu cô ầm một tiếng: Không, không! Bất kể anh nghĩ gì hay em nghĩ gì thì em cũng đang làm việc.
Vân Gian Túc vẫn từ tốn: Tôi chỉ tò mò, em có từng nghĩ tôi trông thế nào không?
Bồ Đào đã học được cách nói chuyện đưa đẩy của anh, thậm chí còn có xu hướng trò giỏi hơn thầy: Vậy còn anh, anh đã bao giờ tưởng tượng về bộ dạng của em chưa?
Khi gõ câu này, tim nhảy lên cổ họng, bởi vì hô hấp khó nhọc, chỉ có thể nhờ tứ chi chống đỡ.
Vân Gian Túc đáp rất nhanh: Chưa.
Bồ Đào: Chưa?
Vân Gian Túc: Nhưng hiện tại bắt đầu suy nghĩ.
Vân Gian Túc: Bởi vì em nhắc nhở tôi rồi.
Bồ Đào: …
Trái tim đập dữ dội khiến cô nghẹt thở.
Thừa số trốn tránh trong cơ thể bắt đầu phát huy tác dụng: Hay đừng nghĩ nữa.
Cô lui về sau theo quán tính: Có lẽ em hơi khác so với tưởng tượng của anh.
Vân Gian Túc ‘hửm’ một tiếng: Em biết tôi nghĩ thế nào?
Bồ Đào chắc mẩm: Dù sao cũng không giống.
Vân Gian Túc nói: Ban ngày tôi nghe được một ý kiến bảo rằng con người đều là động vật thị giác.
Bồ Đào sợ anh đưa lời mời gặp mặt, vội vàng phủ định: Em không phải, em là động vật thính giác.
Vân Gian Túc hỏi: Tức là em chỉ cần nghe giọng nói?
Bồ Đào cảm giác mình đang trên đường tìm tới cái chết, nhưng mà cô thực sự sợ hãi: Tạm thời là vậy.
Ý của cô là nếu cô và Vân Gian Túc mặt đối mặt, nhất định cô sẽ câm như hến, không thốt ra nửa lời, tuyệt đối không thể cư xử tự nhiên khéo léo như trên mạng.
Bên kia yên tĩnh rồi.
Bồ Đào trở nên bất an.
Một lát sau, người đàn ông gửi tin nhắn đến, xóa bỏ ngờ vực của cô.
Anh hỏi: Mấy giờ em tan tầm?
Bồ Đào thở dài thườn thượt, liếc nhìn đồng hồ bên dưới góc phải màn hình: Chắc tầm 9 giờ.
Anh lại hỏi: Khi nào thì tiện?
Bồ Đào nói: 10 rưỡi.
Bồ Đào giống hệt con mồi đang cảnh giác: Muốn làm gì?
Vân Gian Túc tiếp: Có thể nói chuyện không, hoặc là cho tôi số di động của em.
Tim Bồ Đào bị bóp nghẹt, hô hấp cũng không đều.
Không cần.
Cô suýt nữa đập bàn, giọng cô không dễ nghe, nên cô không dám, cũng không muốn bại lộ sớm như thế.
Cô sợ Vân Gian Túc nghe giọng mình rồi sẽ vỡ mộng, không thèm quan tâm cô nữa.
Người giọng hay hẳn cũng sẽ thích người giọng hay, tương tự nha sĩ sẽ tìm nửa kia có khoang miệng hoàn mỹ vậy.
Bồ Đào không hồi âm.
Cô nên sớm đoán ra sẽ có ngày này, phải lộ nguyên hình, phơi bày tất cả, cũng bị xé hết lớp ngụy trang.
Nhưng ngày này, có thể tới muộn chút nữa hay không.
Bồ Đào khóc không ra nước mắt, cầm chiếc điện thoại chẳng khác nào bàn ủi, làm bỏng cõi lòng cô.
Sau đó, Bồ Đào đã làm chuyện mình ghét nhất, chính là giả chết, trốn tránh vấn đề, giải vờ bốc hơi khỏi nhân gian.
Trên đường về nhà, cô nơm nớp lo sợ, trái tim bị treo lơ lửng giữa trời cao vạn dặm, có thể rơi nát bươm bất cứ lúc nào.
Vân Gian Túc cũng không tìm cô.
Trở lại nhà trọ, Bồ Đào không ăn uống gì, rửa mặt xong chui tọt lên giường, nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn người.
Chẳng hiểu sao cô cảm thấy, tình yêu qua mạng của mình chưa kịp bắt đầu đã tuyên bố chết non.
Tim cô đau quá.
Bồ Đào quệt mũi, hôm nay đúng là lên voi xuống chó, ban ngày ở trên mây, đêm khuya rơi xuống bùn.
Nếu cô có chất giọng thiếu nữ thanh thoát ngọt ngào thì tốt rồi.
Bồ Đào buồn bã với di động, nhìn chòng chọc khung chat chưa có thêm tin nhắn nào, muốn làm chút gì đó để cứu vãn, song không biết bắt đầu từ đâu.
Cô mở Taobao, bắt đầu tìm máy biến đổi giọng.
Kết quả hiển thị không ít.
Cô tự giễu, Bồ Đào à, một cô gái như mày dùng máy biến đổi giọng, muốn người ta cười rụng răng sao.
Lướt xem đánh giá của khách hàng, cô lại nhức đầu.
Đau khổ ngồi dậy, quay về WeChat.
Do dự một hồi, cô gõ từng chữ một, nhút nhát đặt câu hỏi: Anh ngủ rồi à?
Khi thấy người đàn ông hồi âm, lòng cô co rúm.
Anh nói: Vẫn chưa.
Hai từ này giống như đập vỡ hai tảng băng trong trí óc cô, hơi lạnh buốt chảy qua gò má.
Cô cảm giác hình như anh đang tức giận.
Mong là cô nghĩ nhiều.
Bồ Đào mím môi: Cái kia… Có thể hỏi anh một chuyện không?
Nỗi tự ti ập đến vô duyên vô cớ nhưng cũng nằm trong dự đoán: Anh là động vật thính giác à?
Vân Gian Túc: Không phải.
Bồ Đào nhẹ nhõm đôi chút: Không phải?
Vân Gian Túc: Ừ.
Bồ Đào: Vì sao anh muốn thực hiện cuộc gọi bằng giọng nói với em?
Vân Gian Túc: …
Sự im lặng tuyệt đối của anh làm người ta khó hiểu.
Vân Gian Túc chế nhạo: Em đấy.
Hóa ra là vì cô, Bồ Đào lại sắp khóc, cảm giác thấp thỏm tra tấn cô đến bây giờ: Nếu là cuộc gọi bằng giọng nói, em có thể im lặng không?
Vân Gian Túc: Nói nguyên nhân.
Bồ Đào không muốn tiếp tục lảng tránh: Thú thực với anh, vừa rồi em còn search máy biến đổi giọng… Nực cười lắm đúng không, bởi vì em cảm thấy giọng mình không hợp gu của anh, sợ anh thất vọng.
Cô nghiêm túc mà thẳng thắn: Em đã nghe hết kịch truyền thanh của anh, vai nữ đều rất đáng yêu, giọng nói cũng êm tai, nhưng em thì không.
Trình Túc im lặng.
Khi nhìn thấy bốn từ ‘máy biến đổi giọng’ anh liền cười, cô mất tích không lý do vốn dĩ khiến anh cảm thấy bất lực và ảo não, nhưng giờ đây tất cả đều biến mất, chẳng sót lại chút gì.
Trước kia anh hoàn toàn không biết gu thẩm mỹ của mình.
Nhưng hiện tại thì khác, ngay lúc này, rốt cuộc anh đã sáng tỏ.
Quả nhiên anh là động vật cảm giác.
Không nhận được câu trả lời, đối phương lại ngập ngừng đặt câu hỏi, tựa như níu tay áo anh: … Anh còn ở đó không?
Ngón cái của Trình Túc dừng trước màn hình rồi kiên định ấn vào cuộc gọi bằng giọng nói.
***
Di động bất thình lình reo lên, Bồ Đào giật mình tới nỗi muốn ném nó ra xa.
Vất vả lắm mới có thể trấn an bản thân, Bồ Đào run run rẩy rẩy nghe điện thoại.
Cô hồi hộp đến nín thở, sợ đối phương nghe ra manh mối nào đó không đáng yêu.
Cô cũng chỉ nghe thấy tiếng anh hít thở, hơi khác so với trong phòng livestream, càng thêm chân thật, gần gũi, như quanh quẩn bên tai.
Phổi cảnh báo không nín thở được nữa, Bồ Đào đưa điện thoại ra xa, há miệng thở dốc.
Vân Gian Túc chợt cất tiếng: “Em có thể giữ im lặng.”
Bồ Đào vô thức che miệng.
Chỉ nghe thôi.
Dẫu nghe đi nghe lại bao lần vẫn muốn đăng báo tuyên dương, hát vang ngợi ca người đàn ông như báu vật thế gian.
Đôi môi sau bàn tay bắt đầu nhướn lên.
Trái tim Bồ Đào đập thình thịch, cô cần bình dưỡng khí khẩn cấp.
Có lẽ thấy cô lặng yên không phát ra hơi thở, anh mỉm cười, cố gắng giảm bớt sự nghiêm túc.
Không biết do kiểm soát âm sắc hoàn hảo hay thực sự thả lỏng, khi mở miệng lần nữa, giọng nói của Vân Gian Túc mang theo biếng nhác và từ tốn, nhưng vẫn giữ nguyên cảm giác ra lệnh chết người đó: “Gõ chữ. Muốn để tôi độc thoại à.”
Bồ Đào lập tức thu nhỏ cửa sổ, chạm nhẹ bàn phím: Đang nghe.
Cô đang nghe.
Trái tim căng ra như có thể chết ngay tại chỗ, vũ trụ nổ mạnh, màng nhĩ bắn pháo hoa.
Thình lình im lặng.
Vân Gian Túc có lẽ đang xấu hổ: “Tôi không biết nên nói gì.”
Bồ Đào nghe mà thần hồn điên đảo, mơ màng gõ chữ: Gì cũng được.
Cô đều thích.
Cô bây giờ giống hệt tên trộm bỉ ổi, lén lút giấu ánh sáng của thiên thần vào trong túi.
Anh khẽ thở dài: “Vẫn là treo máy thôi.”
Bồ Đào cầu xin: Đừng mà, xin anh.
Cuối cùng Vân Gian Túc cũng kết thúc cuộc gọi.
Đây gọi là gì?
Lướt qua rồi thôi?
Bồ Đào chưa thỏa mãn hỏi anh: Cứ thế treo luôn?
Vân Gian Túc: Ừ, không biết nói gì.
Bồ Đào thì thầm: Chẳng phải anh livestream nói hay lắm sao.
Vân Gian Túc: Muốn tôi gọi lại?
Bồ Đào lập tức đầu hàng: Không dám, không dám, tiểu nhân không dám.
Bồ Đào nhân cơ hội được voi đòi tiên: Nếu anh không treo máy, em rất muốn anh nói câu kia.
Vân Gian Túc: Câu nào?
Bồ Đào: Chính là câu giục nữ chính đi ngủ, ánh trăng sáng của em, anh còn nhớ chứ.
Vân Gian Túc: À, nhớ.
Anh phản ứng rất bình thường.
Bồ Đào cũng không miễn cưỡng, tán gẫu linh tinh thêm nửa giờ, phiền nhiễu và hiểu lầm buổi sáng đã biến mất qua lần trò chuyện thẳng thắn này.
Sau khi chúc ngủ ngon, Bồ Đào cho rằng mình có thể tĩnh tâm ngủ.
Có điều cô vẫn trằn trọc không yên.
Theo đuổi nam giới quả nhiên ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của cô.
Lập tức cầm di động, lướt weibo.
Cô vào weibo Vân Gian Túc, vẫn là trang chủ sạch sẽ không lẫn tin thức dư thừa.
Nghĩ một chút, cô bắt đầu bấm like mỗi bài đăng của anh, càng bấm càng tỉnh, không dừng lại được.
Like xong bài cuối cùng, quay lại trang cá nhân của mình, Bồ Đào mới phát hiện hộp thư có thông báo mới:
Vân Gian Túc
[Tin nhắn thoại]
Bồ Đào thở hắt ra, trong lòng hơi rung động, ấn vào.
Cô cười tươi hơn, không cưỡng lại được.
Cô nín thở mở ra.
Hu hu, là giọng nói cô tha thiết ước mơ, lời thoại cô tha thiết ước mơ:
“Sao còn chưa ngủ? Ngày mai anh sẽ không gọi em nữa đâu.”
Kết thúc bằng một tràng cười, anh giả vờ tức giận:
“Còn like hả, ngủ!”
Phải đập gối để giảm bớt sự kích động trong lòng, Bồ Đào tỏ ra bình tĩnh, vừa ăn cướp vừa la làng: Anh cũng chưa ngủ, còn theo dõi em.
Vân Gian Túc bắt đầu trò chuyện riêng ở weibo: Like của em ầm ĩ đến tôi.
Bồ Đào: À à.
Cô đúng là tiểu nhân đắc chí, rất giỏi được đà làm tới: Vậy ngày mai anh vẫn gọi em đúng không?
Vân Gian Túc gửi đến ảnh chụp màn hình báo thức: 8 giờ?
Bồ Đào toét miệng, không nhịn được cười: Muốn sớm hơn một chút.
Vân Gian Túc: 7 rưỡi?
Bồ Đào: Chẳng phải anh không cần dậy sớm ư?
Vân Gian Túc giống như hết cách với cô: Âu cũng là số phận.