Lê Dương Chính đứng dậy, nói: “Hai người cứ ở lại chơi, tôi về trước đây. Thống! Đi về!”
Trương Ai Thống vẫn ngồi xổm dưới đất cứ như thể không nghe thấy tiếng gọi của Lê Dương Chính, l*иg ngực của cậu phập phồng lên xuống, bàn tay bắt đầu lạnh đi, hốc mắt đỏ ửng và cổ họng cứ nghèn nghẹn.
Cha về rồi… Hức… Ông ấy biết chuyện mình bị bán đi chưa? Ông ấy có tìm mình không?
Vô vàn suy nghĩ bủa vây đầu óc của cậu, mọi thứ xung quanh dường như tiêu biến chỉ còn lại một mình cậu vậy.
“Các ngươi mới tới mà sao lại về rồi, ta còn định rủ nam sủng của ngươi đi thả diều nữa đó.” Trần Minh Du bĩu môi tỏ vẻ không vui.
Nhưng so với cậu ta, Lê Dương Chính càng không vui hơn, đời trước hắn cũng từng hy vọng sau khi Trương Bằng trở về kinh thành sẽ cứu hắn, nhưng vừa biết hắn bị vấy bẩn, ông ta lập tức không nhận hắn làm con thậm chí còn muốn cho người gϊếŧ hắn để không làm ô nhục nhà họ Trương, mãi về sau hắn mới biết hóa ra ông ta thừa biết hành động của Tô thị, vậy mà vẫn để bà ta bán hắn vào ổ chứa, hạng súc sinh đó xứng đáng để nhóc con này ôm hy vọng sao?
“Thống! Đứng lên đi về!” Lê Dương Chính trợn mắt quát lớn.
Vẻ mặt này của hắn khiến Lý Anh Kiệt và Trần Minh Du sửng sốt, họ không hiểu vì nguyên nhân gì mà hắn lại đột nhiên trở nên tức giận như vậy.
Thấy Trương Ai Thống vẫn ngồi thừ không nghe mình gọi, Lê Dương Chính xốc mạnh cánh tay của cậu lên lôi về phía kiệu.
“Cậu chủ… Đau…”
Cơn đau nhói truyền từ cánh tay đến khiến Trương Ai Thống bừng tỉnh, tiếp theo đó là sự uất ức không biết từ đâu ập tới, nước mắt của cậu rơi xuống, sau cùng cậu bật khóc thành tiếng.
“Con đau mà… hu hu…”
Nghe cậu kêu đau, Lê Dương Chính lập tức thả tay ra, nhìn thiếu niên khóc nước mắt nước mũi tèm nhem, hắn cũng dần dần lấy lại bình tĩnh, nhẹ giọng an ủi: “Ngoan, ta buông tay ra rồi, lên kiệu theo ta về phủ.”
“Hu hu…”
Trương Ai Thống vừa khóc vừa gật đầu rồi ngoan ngoãn leo lên kiệu, sau khi ngồi yên vị rồi, cậu vẫn khóc.
Lê Dương Chính thở dài, hắn nên biết rõ khi ở trước mặt Trương Ai Thống, Trương Bằng luôn đeo bộ mặt giả nhân giả nghĩa, một đứa trẻ thiếu thốn tình thương như cậu, dù nhận ra điều gì đó khác thường cũng sẽ dối lòng cho qua mà bám víu vào chút tình thương dối trá của ông ta, nhưng hắn không thể nhìn “chính mình” phạm phải sai lầm ngu ngốc như đời trước cho nên mới không kiềm chế được cảm xúc của bản thân.
Hắn kéo thiếu niên vào lòng, ôm chặt lấy bả vai của cậu, nói: “Trên đời này không ai muốn ngươi sống tốt ngoài ta đâu, vậy nên ngươi chỉ có thể tin tưởng ta thôi, biết chưa?”
Trương Ai Thống vẫn khóc rấm rứt trong lòng Lê Dương Chính, cậu không hiểu hắn đang nói gì nhưng vẫn gật đầu thuận theo ý hắn.
“Phía trước có bán bánh lệ chi nhân hạt sen, ngươi muốn xuống ăn một chén không?”
Đời trước hắn rất thích ăn đồ ngọt mỗi khi không vui, hắn đoán Trương Ai Thống cũng giống hắn, quả nhiên cậu gật đầu kéo vạt áo lên lau nước mắt rồi theo hắn xuống kiệu.
Chủ tiệm bánh nhanh chóng bưng ra hai bát lệ chi nhân hạt sen đặt lên bàn, Lê Dương Chính dùng ngón tay lau nước mắt còn đọng trên khóe mắt của Trương Ai Thống rồi nhẹ giọng nói: “Đừng khóc nữa, mau ăn đi.”
Trương Ai Thống hít hít cái mũi rồi cầm muỗng lên múc một phần bánh bỏ vào miệng, vị ngọt lan tỏa nơi đầu lưỡi khiến tinh thần của cậu phấn chấn hơn rất nhiều.
“Ngon lắm ạ, cậu chủ cũng ăn đi.”
“Ừm.” Lê Dương Chính mỉm cười rồi múc một muỗng bánh bỏ vào miệng.
Chủ quán nhìn hai người thân mật biểu cảm hơi cứng đờ, nhưng rất nhanh sau đó lại giãn ra rồi tiếp tục tiếp đãi khách khứa vào quán.
Mấy bàn xung quanh cũng nhìn thấy cảnh này, họ nhận ra Lê Dương Chính và bắt đầu bàn tán.
“Lời đồn đúng là không sai, cậu ba của phủ thái sư mê muội nam sắc làm nghịch lẽ trời lại còn dám phô da^ʍ chốn đông người, thật không biết xấu hổ.”
“Trông mặt mũi tên nam sủng kia cũng tuấn tú đó chứ, thảo nào đớp mất hồn vía của công tử con đại thần, điệu này cưới nó vào nhà luôn không chừng.”
“Ấy, tôi nhớ gã này bị dị ứng hạt sen mà, lần trước bị lừa ăn hạt sen suýt chết, thái sư còn tức giận trừng trị tên công tử đã gạt gã nữa, sao bây giờ gã còn dám ăn?”
“Vì người đẹp chết cũng mãn nguyện đấy, ngu xuẩn hết chỗ nói.”
Trương Ai Thống mãi lo thưởng thức bánh cho nên không nghe mấy lời cười cợt của những người xung quanh, còn Lê Dương Chính thì nghe rất rõ, nhờ vậy mà hắn mới sực nhớ mình bị dị ứng hạt sen, ngay sau đó cổ họng của hắn lập tức ngứa râm ran như có cả đàn kiến đang bò ở bên trong.
“E hèm… khụ… chúng ta mau về đi.” Lê Dương Chính để hai đồng xu lại rồi kéo Trương Ai Thống lên xe.
“Khụ khụ khụ…”
Vừa lên xe, hắn đã ôm ngực ho sặc sụa.
“Khụ khụ khụ… Quy, mau đánh ngựa về phủ.” Thằng Quy thấy cậu chủ không ổn bèn thúc ngựa chạy nhanh trở về.
“Cậu chủ không sao chứ ạ?” Trương Ai Thống lo lắng vỗ lưng cho Lê Dương Chính.
“Không… khụ khụ khụ…” Lê Dương Chính không nói nên lời mà chỉ không ngừng ho khan.
Về đến phủ, hắn kêu cậu trở về gian phòng của mình, còn hắn thì bước nhanh vào phòng tắm cởi sạch quần áo, mỗi lần chủ thân xác ăn trúng hạt sen sẽ ho không ngừng sau đó ngứa ngáy toàn thân, nếu không kịp thời uống nước đậu đỏ và ngâm mình trong trong gạo nếp thì sẽ bị nổi mẩn toàn thân hô hấp khó khăn nguy hiểm đến tính mạng.
Lê Dương Chính ngâm trong bồn gạo nếp một hồi nước dần chuyển sang màu đen, hắn nhíu mày lại, trong lòng thầm nghĩ hiện tượng này càng giống bị trúng độc hơn là dị ứng, chẳng lẽ chủ thân xác bị người ta ám hại?
Thật không ngờ hắn đã sống lại vào thân xác của người khác rồi mà vẫn phải chịu cảnh bị độc dược dày vò, tuy nhiên xem ra độc tố cũng không mạnh, chỉ khi ăn phải hạt sen thì mới phát tán, nếu hắn cẩn thận một chút có lẽ sẽ không sao, nhưng mà có vẻ nhược điểm này của hắn đã bị người của khắp kinh thành biết rồi, nếu có lòng hại người thì ắt sẽ thành thôi.
Lê Dương Chính bước ra khỏi bồn nước, thằng Quy nhanh nhẹn thay nước sạch để hắn tắm rửa.
“Thằng Thống đang ở trong gian nhà bên kia sao?”
Thằng Quy vừa đổ nước vừa đáp: “Bẩm cậu, bà vυ' Kha kêu cậu ấy đến viện của bà lớn rồi ạ.”
“Ừm.”
Lê Dương Chính không hỏi gì thêm, sau sự kiện hiểu lầm hôm qua hắn cho rằng Lý thị sẽ không làm gì tổn hại đến nhóc con nữa, nếu bây giờ hắn chạy tới không khéo lại khiến bà nghĩ ngợi nhiều về mối quan hệ giữa hắn và nhóc con.
Sự thật đúng là như thế, Lý thị gọi Trương Ai Thống hỏi han vết thương trên lưng cậu rồi đưa cho cậu vài lọ thuốc liền sẹo, sau đó bà thở dài, nói: “Ta biết hôm qua ta không đúng, đáng lẽ ta nên nghe ngươi nói hết, ngươi là một đứa trẻ ngoan, lần này ta có lỗi, ngươi muốn ta bù đắp gì cho ngươi?”
Hôm qua thái sư đã nói chuyện riêng với bà, dặn bà đừng xem đứa bé này như kẻ hầu mà hãy coi như họ hàng ở nhờ, dù sao thân phận của cậu cũng rất phức tạp, lỡ như cậu gặp chuyện không may ở phủ thái sư thì vô cùng rắc rối, vì thế cho nên bà mới bỏ qua vai vế chủ cả trong nhà mà nhận lỗi với cậu như hôm nay.
Trương Ai Thống hiểu chuyện vội vàng đáp: “Dạ con không dám, trong chuyện hôm qua cũng có một phần lỗi ở con, cậu chủ đã dạy con không nên cứng đầu khiến bà phiền lòng rồi ạ.”
Nghe cậu nói vậy, Lý thị vô cùng vui vẻ, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên con trai vẫn biết suy nghĩ cho mình hơn.
“Ừm, ta thấy ngươi có năng lực tính toán đấy, sau này rảnh rỗi thì đến đây hỗ trợ thằng Đực xem xét sổ sách.”
Trương Ai Thống vui mừng cúi đầu tạ ơn, cuối cùng thì cậu cũng làm chuyện có ích cho phủ thái sư rồi.
Sau đó cậu nán lại trò chuyện với Lý thị một hồi rồi xin phép ra về, trên đường trở về gặp phải con Thu đang bưng đồ ăn đến viện của Lê Dương Chính, hai người bèn đi cùng nhau.
“Chị Thu, tôi có chuyện muốn hỏi chị…” Trương Ai Thống ấp úng mở miệng.
“Cậu cứ hỏi đi, tôi biết gì sẽ trả lời.”
Trương Ai Thống do dự một lúc rồi hít một hơi thật sâu, nói: “Chị có biết chuyện về thừa tướng Trương Bằng không?”
“Biết chứ, nhưng mà cậu đừng ra ngoài nói lung tung đấy nhé, nhà mình và phủ thừa tướng đối đầu kẻ sống người chết, phận kẻ hầu như mình lỡ miệng một cái là chịu tội ngay.”
Nghe con Thu nói xong, Trương Ai Thống ngơ ngác hỏi: “Thái sư và thừa tướng… đối đầu nhau sao?”
Con Thu không nhận ra biểu cảm bất thường trên mặt cầu bèn nói: “Đúng đó, khắp kinh thành ai mà không biết.”
Hốc mắt của Trương Ai Thống bỗng đỏ lên, hai chân mềm nhũn phải ngồi xuống tảng đá gần đó mới ổn định được cơ thể, cậu ôm lấy ngực mình, trái tim như bị bóp nát ra thành từng mảnh vụn.
Từng cử chỉ ân cần nuông chiều suốt một tháng rưỡi qua của nam nhân kia hiện rõ mồn một trong đầu cậu, nhưng hóa ra tất cả chỉ là dối trá thôi sao?