Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng

Chương 44: Thăm Ruộng

Sáng hôm sau, Trương Ai Thống tỉnh dậy cảm thấy đầu mình hơi choáng, nhưng triệu chứng không rõ ràng cậu cũng không muốn nói ra vì sợ Lê Dương Chính sẽ không cho mình đi theo ra đồng ruộng.

Hai người vừa bước đến cửa đã đυ.ng phải chú Đực, chưởng quản mới của phủ thái sư.

Nhìn thấy hắn, chú Đực vội khom lưng vái lạy: “Cậu ba.”

Lê Dương Chính gật đầu, sắc mặt nghiêm nghị: “Ừm, ngươi nhận sổ sách rồi thì tra xét lại toàn bộ, hôm qua ta nhìn sơ qua thấy loạn lắm đấy.”

“Dạ bẩm cậu ba… tối qua con đã thức suốt đêm rà soát lại rồi, nhưng mà… nhiều chỗ cộng vào trừ ra quá con làm cái này lại sót cái kia, chắc là năng lực của con không đủ…”

Khi biết mình nhận được chức chưởng quản, cả nhà chú Đực đã vô cùng vui mừng, bởi vì điều này đồng nghĩa với việc nhà chú đã thoát khỏi thân phận bần nông, sau này con cái đi thi cũng thuận lợi hơn, may mà lúc trước cha của chú bấm bụng cho chú đi học chữ mới có cơ hội lớn bằng trời như vậy, nhưng khi xem sổ sách thì chú lại bị mấy số liệu bên trong xoay mồng mồng.

Sau khi thao thức suốt một đêm mà vẫn không tìm ra chỗ bất hợp lý, hôm nay chú tới xin bà lớn cho từ chức, mặc dù rất tiếc nuối, nhưng chú không thể bước vào vết xe đỗ của ông Phu làm phụ lòng tin tưởng của ông bà chủ.

Lê Dương Chính nghe vậy trong lòng có điều suy nghĩ, Toán học ở Đại Lịch vẫn có nhưng không được trọng dụng cũng không đưa vào thi cử, vì thế một số công thức tính toán đơn giản đã có thể làm khó rất nhiều thư sinh nho sĩ chứ đừng nói đến bần nông ít học.

Để tối ưu hóa sổ sách, trong đầu Lê Dương Chính bỗng hiện ra hình thức tính toán cải cách của năm năm sau, hiện tại là Đại Lịch vẫn còn trong tình trạng bế quan tỏa cảng, ngoại trừ vài quốc gia lân cận ra thì không ngoại giao với các nước xa xôi khác, mặc dù một vài thương lái phương Tây có thể vào kinh thành buôn bán, nhưng hàng hóa giao dịch vô cùng ít ỏi và gần như không có sự học hỏi văn hóa giữa hai bên.

Năm năm sau, nước Bắc Kha bắt đầu mở cảng đón tiếp các phái đoàn từ nhiều quốc gia tới và trở nên hùng mạnh, sau đó lăm le tấn công Đại Lịch thì nước ta mới bắt đầu hiểu rõ tầm quan trọng của ngoại giao, khi đó một loại ký tự mới được du nhập vào nước ta với tên gọi là chữ cái La tinh giúp đơn giản hóa toàn bộ số liệu rắc rối rườm rà trong văn kiện cũng như sổ sách, từ đây Toán học chính thức bước lên một địa vị quan trọng trong nền kinh tế của đất nước.

Lê Dương Chính có dịp nhìn thấy cách mà người nước ngoài học toán và áp dụng vào thực tế, hắn vốn thông minh hơn người cho nên vừa nhìn đã hiểu ngay, nếu hắn sử dụng những kiến thức đó viết lại thành sách thì sẽ giúp dân chúng giảm bớt rất nhiều áp lực tính toán.

“Nhà ta có một tiệm sách đúng không?” Lê Dương Chính hỏi.

“Dạ phải, nhưng bởi vì thư viện Đông Phương bên kia có đủ các loại sách cho nên tiệm sách của chúng ta rất ế ẩm ạ.” Chú Đực đáp.

Lê Dương Chính hơi rũ mắt xuống, sau đó nói: “Chú cứ việc sắp xếp lại sổ sách, chờ ta trở về sẽ dạy chú tính toán thế nào cho đúng.”

Chú Đực vui mừng vái lạy: “Đội ơn cậu ba.”

Lê Dương Chính không nán lại nữa mà kéo Trương Ai Thống ra kiệu cùng khởi hành ra khu vực ngoại ô, trên đường đi cậu cứ nhìn hắn với ánh mắt long lanh, hắn giả vờ ngó lơ không nổi nữa bèn hỏi: “Ngươi nhìn gì hoài vậy?”

“Hì, cậu chủ giỏi quá, con còn tưởng cậu không thích Toán học chứ?” Trương Ai Thống cong cong mắt cười hỏi.

“Hỏi thừa, thứ ngươi thích chẳng lẽ ta có thể không thích sao?”

Đều là “chính mình”, đương nhiên sở thích hứng thú đều giống nhau rồi.

Trương Ai Thống ngồi kế bên bỗng đỏ mặt, cậu không nói gì thêm nữa mà nhìn ra bên ngoài rèm cửa, khóe miệng cứ cong lên không cách nào khép lại được.

Tới nơi, Trương Ai Thống như ngựa đứt dây chạy nhảy khắp nơi, Lê Dương Chính thấy cậu hoạt bát như thế cũng bật cười vui vẻ, đúng lúc Lý Anh Kiệt và lục hoàng tử Trần Minh Du trùng hợp có mặt, nhìn thấy hắn cười tươi như thế, Trần Minh Du bèn trêu: “Từ lúc quen biết ngươi tới nay đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi cười thoải mái đến vậy đấy.”

Lê Dương Chính thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói: “Hai ngươi theo dõi ta hay sao mà lần nào ta đến đây hai người cũng xuất hiện vậy?”

“Đó đó, đối mặt với anh em thì mặt mày chù ụ, đúng là có sắc quên bạn mà.” Trần Minh Du bất mãn chống nạnh chỉ trích Lê Dương Chính.

“Khụ, ngài dùng sai thành ngữ rồi, thằng Chính vốn có để ý gì đến chúng ta đâu mà nhớ với chả quên.” Lý Anh Kiệt buồn cười trêu ghẹo.

Trần Minh Du chu môi hừ một cái, sau đó quay sang phía Trương Ai Thống đang chơi đùa mà gọi: “Thằng kia, là mày đó, mau qua đây!”

Trương Ai Thống thấy người kêu mình có quen biết với cậu chủ bèn nhanh chóng chạy tới đứng phía sau Lê Dương Chính rồi mở to mắt dè dặt nhìn hai công tử cao quý trước mặt.

Lê Dương Chính chỉ về phía Lý Anh Kiệt, nói: “Đây là anh họ của ta, ngươi phải kêu là cậu Kiệt, còn bên cạnh là lục…”

“Ngươi chỉ cần gọi ta là cậu Sáu thì được rồi.” Trần Minh Du cắt ngang lời Lê Dương Chính định nói.

Trương Ai Thống cúi đầu chào: “Con chào cậu Kiệt, cậu Sáu.”

Chào xong cậu lại rút sau lưng Lê Dương Chính, thấy trên trán của cậu lấm tấm mồ hôi, hắn bèn rút khăn tay ra lau cho cậu rồi dặn: “Gần một tháng rưỡi nay ngươi ở trong nhà suốt, vừa ra ngoài trời đừng đội nắng quá lâu cẩn thận say nắng đấy.”

“Dạ.” Trương Ai Thống ngoan ngoãn gật đầu.

Mà hành động này của Lê Dương Chính lại khiến hai người đối diện kinh ngạc không thôi, họ cứ ngỡ hắn mang đàn ông về để khiến nhà vua an tâm mà thôi chứ không hề ham mê nam sắc như lời đồn, nhưng từ hành động chu đáo trước mặt thì có vẻ lời đồn cũng không sai hoàn toàn.

Chẳng lẽ Lê Dương Chính thật sự thích đàn ông?

Lau mồ hôi cho Trương Ai Thống xong, Lê Dương Chính cũng không rảnh để ý đến hai tên động kinh trước mặt mà tiến tới ruộng của anh Tửng.

Lúc này anh Tửng đang tưới nước cho các luống khoai, nhìn dây khoai xanh tươi phủ kín mặt đất, hắn nghĩ mình làm đúng rồi.

“Cậu chủ đến rồi, khoai phát triển tốt lắm, cứ đà này khoảng tầm một tháng nữa sẽ thu hoạch được rồi.”

Khi nhận khoai mầm và cách canh tác từ chỗ của cậu chủ, anh Tửng không ngờ rằng trên đời lại có thứ mọc từ dưới đất mà ăn được, tuy chưa từng ăn, nhưng cậu chủ nói ăn được thì tuyệt đối không sai.

Trần Minh Du ngồi xổm xuống nhổ một góc khoai lên nhìn, anh Tửng thấy vậy lập tức nhăn mặt tiếc của nhưng lại không dám lên tiếng trách móc, người ở đây đều là quý nhân, gã không thể va chạm ai được.

“Chính à, ngươi trồng cái này làm gì? Toàn là bùn đất thôi.” Trần Minh Du vừa qua góc khoai vừa hỏi, mấy củ khoai nhỏ xíu cũng lắc lư theo.

Trương Ai Thống thấy mới lạ cũng ngồi xổm xuống nhìn, hai thiếu niên đều ở độ tuổi đang lớn tròn xoe đôi mắt nhìn chằm chằm gốc khoai trông vừa buồn cười lại đáng yêu.

“Đương nhiên trồng để ăn rồi.” Lê Dương Chính đáp.

Trần Minh Du nhăn mặt ghét bỏ: “Dơ như vậy làm sao mà ăn được? Đầu óc của ngươi có vấn đề rồi.”

“Cậu chủ thông minh lắm, chắc chắn sẽ nghĩ ra cách biến nó thành đồ ăn thôi.” Thấy có người chê bai cậu chủ, Trương Ai Thống lập tức lên tiếng biện hộ.

“Ngươi tin tưởng hắn vậy sao? Cho dù ăn được đi, với cái đống bùn đất này hắn định nấu món gì?”

Trương Ai Thống mím môi nhìn Lê Dương Chính, trong mắt chứa đầy sự mong chờ, hắn mỉm cười véo nhẹ vào gò má của cậu rồi nói: “Nấu được nhiều món lắm đấy, vị bùi bùi ngọt thanh, chiên xào luộc hấp gì cũng được, lại còn vô cùng thơm.”

“Ực…”

Tiếng nuốt nước bọt của hai thanh niên tham ăn trước mặt đồng loạt vang lên, Trần Minh Du liếʍ liếʍ môi hỏi: “Sao ngươi biết, ngươi ăn rồi à?”

Lê Dương Chính lắc đầu đáp: “Chưa từng ăn, là tổ tiên mách bảo.”

“Xùy! Khoác lác không biết chớp mắt luôn.” Hai thanh niên thất vọng ũ rũ bả vai khiến Lê Dương Chính và Lý Anh Kiệt nhịn cười đỏ cả mặt.

Trần Minh Du thở dài nói tiếp: “Mặc dù ta rất muốn chứng thực ngươi chỉ biết khoác lác, nhưng có lẽ một tháng sau ta không thể ra khỏi nhà rồi, ông già Trương Bằng kia đã trở về, đức… cha ta sẽ bắt ta theo ông ấy học tập.”

Trương Ai Thống vừa nghe nhắc đến tên của Trương Bằng lập tức trợn trừng hai mắt, tim đập thình thịch, Lê Dương Chính liếc nhìn cậu, đầu lông mày nhíu lại thật sâu.