Chỉ Là Trách Nhiệm

Chương 4

Hôm sau Nhất Thiên tỉnh lại xung quanh chẳng có ai cả, cậu vội vã bật dậy chạy ra ngoài. Hai Cô y tá thấy cậu liền ngăn cản đưa cậu vào phòng.

"Thả tôi ra, tôi phải đi tìm Thiên Đế" Cậu vùng vẫy

"Cậu nháo cái gì?" Thiên Đế mới đi vào đã nghe tiếng la của cậu

"Anh đến rồi, mau đưa em về nhà" cậu nắm lấy tay anh. Anh hất tay

"Bạn cậu đến tìm"

Mộ Phi cùng chồng là Ái Lạc đến thăm cậu

"Nhất Thiên à, cậu không sao chứ" Mộ Phi ôm Chầm lấy cậu.

"Mộ Phi cậu đến rồi"

"Mình đến rồi, có chỗ nào không khỏe không? Cậu cảm thấy chỗ nào đau không? "

"Tớ ổn, chỉ là tớ cảm thấy cơ thể có chút không sạch lắm" cậu cúi đầu

"Đừng như thế, cậu rất sạch"

"Tôi có đem theo ít trái cây, tôi gọt cho mọi người nhé" Ái Lạc nói

Thiên Đế ngồi bên cạnh ánh mắt lạnh nhạt không mấy quan tâm.

"Cậu Hạc, chú mèo mà cậu cứu đã ổn định rồi, tôi đem qua cho cậu"

Cô nhân viên bên thú y cầm theo cái l*иg nhỏ, cô mở cửa cho chú mèo đi ra. Nó nhận ra cậu liền đi đến chân cậu dụi dụi

"Mèo con, em khỏe rồi" cậu mỉm cười bế mèo lên.

Cô nhân viên để lại đồ dùng cần thiết cho mèo con rồi tạm biệt ra về.

Anh im lặng suốt cả buổi, đợi mọi người đi hết anh mới nói

" Cậu vì con mèo này mà để bản thân nhơ nhuốc như thế sao" giọng cáu gắt này trước giờ không nói

"Em xin lỗi, sao hôm nay anh cáu gắt thế" cậu buồn

" Cậu chưa hiểu hết tôi rồi. Nhanh chóng thu dọn quần áo rồi về nhà"

Về đến nhà cậu thả mèo con vào bầy mèo cậu nuôi trong nhà. Bấy lâu nay anh chiều chuộng cậu, cho phép cậu nuôi cả bầy mèo.

" Em ấy là thành viên mới, mấy em phải đối xử tốt nhé"

" Mau chóng dọn quần áo, bế mấy con mèo này rồi cút khỏi nhà tôi" anh lạnh lùng nói

" Anh làm sao thế, không phải chúng ta đang sống tốt với nhau sao. Anh yêu em mà"

"Tôi không thích chơi đồ dơ"

"Anh rốt cuộc bị cái gì thế"

" Chẳng bị gì, mau thu dọn"

Cậu chạy theo anh nắm lấy tay anh, khuôn mặt tức giận quát.

" Đầu óc anh có vấn đề sao? Chúng ta đang yên ổn anh lại nói em dơ"

Ngay lập tức anh tát cậu. Cú tát rất mạnh khiến một người chỉ vừa mới bước xuống giường bệnh đã phải ngã nhào ra đất.

"Cậu quát ai thế hả, bộ cậu nghĩ mình tốt đẹp lắm sao.

Đồ của tôi phải thật sạch sẽ không được để người khác chạm vào, cậu thì sao. Yêu tôi mà để mấy tên đó đè cậu à, cái thứ dơ bẩn cút khỏi nhà tôi"

Cậu bật khóc

" Anh im miệng, anh nói mình sạch sẽ lại đi vào bar gay anh lừa ai"

"Tôi nói là đồ của tôi, họ chẳng phải đồ của tôi. Cậu bắt đầu lớn dạ rồi đó. Tôi không dạy cậu thì không được"

Anh đạp cậu dưới chân sau đó nắm tóc cậu kéo xuống tầng hầm. Khoá trái cửa, anh quăng cậu lên chiếc giường cũ kĩ.

Đây là một căn phòng tối, chỉ cos ánh điện chập chờn, căn phòng này chỉ dùng để đồ nên khá nhiều đồ đạc cũ bụi bặm. Nhưng nó là căn phòng chưa rất nhiều đồ chơi đặc biệt.

Không để cậu kịp hít thở, một rồi trực tiếp đánh lên người cậu. Đau thấu trời

"Aaa đau quá" liên tiếp các vết roi trồng lên nhau. Cậu la hét liên tục. Những chỗ bật cả máu, nước mắt trào dâng.

"Đừng đánh....a em đau...aaaaa..ư ư" cậu cầu xin.

Cuối cùng anh cũng dừng lại, anh như con thú hoá điên mà xé quần áo cậu. Thân thể đầy vết thương, đôi mắt đầy nước mắt nhìn anh.

" Tôi không thích ánh mắt đê hèn này" anh kéo tay cậu trói lên thành giường, hai chân bị xích lại bằng dây xích, sợi dây chỉ đủ dài để làm các tư thế.

"Thứ dơ bẩn như cậu tôi không đυ.ng đến đâu" Anh bóp miệng cậu

"Em khô....ng có" hiện tại cơ thể cậu vừa đau vừa mệt.

Sau đó là những màn tra tấn thể xác đau đơn và kí©ɧ ŧɧí©ɧ diễn ra. Bản chất một Omega nam thì khá yếu hành hạ như thế coi như cái mạng cậu chỉ còn một chút. Anh không để cậu chết dễ dàng như thế được, lấy mấy chiếc mền cũ quăng lên người cậu. Rồi bỏ đi khoá cửa nhốt cậu bên trong.

Thời gian qua đi rất lâu khi cậu tỉnh lại thì không có anh. Cậu cố gắng gượng thân xác đến cánh cửa để mở nhưng không được, cậu gào lên

"Thiên Đế mở cửa cho em, em xin anh mở cửa ra đi. Em sợ em rất sợ" cậu sợ bóng tối, cậu sợ sự yên tĩnh không tiếng động. Trước kia cậu sống một mình nhưng lại nuôi vài con mèo nên không sao cả. Hiện tại đến cả con chuột cũng không có. Ngủ với mèo thì bóng tối cũng không sao, bây giờ ngay cả bóng điện cũng bị hư không sáng nữa

"Mở cửa...aaaaa" cậu gào lên hai tay ôm đầu, hô hấp có chút khó khăn.

Chỉ vài phút sau cánh cửa được mở ra, cậu ngẩng mặt.

"Thiên...." không phải anh

"Cậu Hạc, ông chủ bảo tôi đem đồ này cho cậu" cô hầu

"B à cô cho tôi ra ngoài đi. Xin cô đấy tôi sợ" Anh túm lấy áo cô

"Cậu đừng như thế, tôi không giúp được, để tôi làm Tổ cho cậu" cô đi vào rồi khoá cửa, cậu ngồi một góc

Đống quần áo cũ với mềm cô xếp nó thành một cái tổ vừa đủ cho cậu nằm

"Cậu hãy nghỉ ngơi" sau đó cô nhanh chân chạy ra ngoài để cậu không đuổi kịp.

"Mở cửa...." tất cả mọi thứ đều là bóng tối.

Bản chất của một Omega khi thấy sợ hãi sẽ tìm đến cái tổ để có cảm giác an toàn.

Cậu cuộc tròn người trong chiếc tổ, hai sợi dây xích nặng trịch. Cậu chỉ có thể nằm trong cái tổ, nhớ lại khoảng thời gian hạnh phúc trước đây, nước mắt cứ thế tuôn trào.