"Không dám, không dám... Thϊếp thân không rõ vì sao đại nhân lại niêm phong bến tàu của nhà họ Tiền. Dù phu quân vẫn đang ngồi tù, nhưng hằng năm phu quân đều đóng đủ thuế má, thậm chí bất cứ việc từ thiện cứu trợ nào trên đường Giang Ninh, phu quân cũng làm hết. Lần này bỗng nhiên có lệnh niêm phong, thật khiến thϊếp thân ngỡ ngàng." Mặc dù trong lòng tức giận vô cùng, nhưng Giang Lăng Ca cũng từng đi theo chồng gặp gỡ những người này, tự nhiên nàng có thể ứng xử một cách khéo léo. Kỳ thực đêm đó đối mặt với Từ Tổng đốc, nàng cũng nên làm như vậy. Nhưng không hiểu sao, nàng lại hoảng loạn một lúc, đến nỗi bị... xâm phạm. Không biết tại sao mình lại nhớ đến gã đàn ông có vẻ ngoài lịch lãm nhã nhặn kia, nhưng bên trong lại mạnh mẽ đáng sợ. Tiểu mỹ nhân chỉ cảm thấy tim đập loạn xạ, vội vàng buộc lòng thu hồi tâm trí, để đối phó với Liễu Tri phủ trước mắt.
Ánh mắt tham lam dừng lại trên người Giang Lăng Ca một lúc lâu, trố mắt nhìn đôi vυ' căng tràn dù được quấn chặt trong lớp vải, ông ta chỉ cười nói: "Đây là mệnh lệnh từ trên truyền xuống, bản phủ chỉ làm theo mà thôi. Thật ra, từ khi Tiền lão đệ gặp chuyện, bản phủ cũng từng muốn giúp đỡ nhưng than ôi..."
Nếu ông ta đồng ý giúp đỡ phu quân thì đâu đến nỗi này? Mặc dù Giang Lăng Ca rất ghê tởm gã đàn ông này, nhưng nàng cũng chỉ đành cười theo, không để lộ dấu vết đặt một xấp bạc lên mặt bàn. "Thϊếp thân cũng hiểu khó khăn của đại nhân, chỉ là bến tàu này không chỉ có việc buôn bán của nhà họ Tiền, mà ngày thường còn có các hàng khác và đội cấm vệ đến mượn, xin đại nhân hãy khoan dung khoan dung?"
"Ôi chao, phu nhân làm sao thế được?" Liễu Tri phủ nhìn thấy đống bạc trắng tinh ấy, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn. Nhưng lần này, ông ta nhất quyết không thể nhận. Ông ta nhìn đôi bàn tay non mềm đỏ hỏn của Giang Lăng Ca, cố tình làm ra vẻ đẩy ra, nhưng lại cố tình nắm lấy bàn tay non nớt của nàng. "Bản phủ làm quan vẫn luôn thanh liêm, nàng đưa những thứ này làm gì?"
"Đại nhân!" Không ngờ gã đàn ông này tham lam và dâʍ đãиɠ đến vậy, Giang Lăng Ca tức giận muốn điên lên. Bỗng nhiên lại nhớ đến đêm bị Từ Tổng đốc hãʍ Ꮒϊếp, lòng đầy căm phẫn và bực tức, nàng giật tay ra khỏi Liễu Tri phủ, mặt đỏ bừng bừng nói: "Bởi vì đại nhân làm quan thanh liêm, nên thϊếp thân đã quá đỗi bất nhã."
Nói rồi, Giang Lăng Ca nhìn trầm xuống, người run run sợ hãi rơi vào tình cảnh tương tự, định bỏ đi ngay. Nhưng gã đàn ông kia lại nắm lấy cánh tay nàng, nói: "Phu nhân sợ gì chứ, ta chỉ thích trinh nữ thôi, nàng cứ để ta sờ mó ôm ấp là được rồi, đâu có mất mát gì đâu."