Ông Chủ Muốn Theo Đuổi Bạn Cùng Phòng Của Tôi Thì Phải Làm Sao?

Chương 11-2

Edit: J.F

Tôi nằm liệt trên giường, bụng đã kêu lên vì đói.

Thật ra, tôi đã đói bụng từ sớm, nhưng Ninh Diệc Hành lại đang ra sức xoa bóp cho tôi, tôi cũng ngại mở lời.

Sáng sớm, anh ta còn chưa ăn được bữa sáng nóng hổi do Lý Tiêu Minh nấu đã đỡ tôi đi về phòng.

Xoa bóp cho tôi xong lại vội vã chạy đến công ty làm việc, không hổ là ông chủ của tôi, tết mà cũng không cho phép bản thân nghỉ ngơi.

Quá đáng tiếc, khó được Ninh Diệc Hành đến nhà một lần, vậy mà không nếm được bữa sáng tình yêu của Lý Tiêu Minh.

Lý Tiêu Minh bưng cháo nóng, dưa muối và trứng gà, đẩy cửa phòng ngủ của tôi.

Mỗi khi có bệnh lặt vặt, hai người thường hay chăm sóc lẫn nhau, Lý Tiêu Minh thấy tôi bị trật eo nên bưng đồ ăn vào phòng giúp tôi.

Chỉ tiếc tôi không biết nấu ăn, lúc Lý Tiêu Minh bị bệnh tôi không nấu được gì, chỉ đành giúp cậu ta đi mua cơm hộp.

Lý Tiêu Minh kéo ghế ngồi bên cạnh giường, sắc mặt nghiêm nghị nhìn tôi húp từng muỗng cháo.

Mặc dù tôi đã đói lắm rồi, nhưng bị cậu ta nghiêm túc nhìn chằm chằm như thế cũng hết muốn ăn.

Lý Tiêu Minh thấy tôi buông cái muỗng xuống, rốt cuộc cũng mở miệng nói:

"Anh Trình, anh nói thật đi, anh cảm thấy ông chủ là người thế nào?"

Tim tôi sắp nhảy lên tới cổ họng, Lý Tiêu Minh nói vậy là có ý gì?

Còn có thể có ý gì chứ? Còn không phải là hỏi thăm về Ninh Diệc Hành để xác định tâm ý sao?

Trong mắt tôi, Ninh Diệc Hành là một người có tính tình khá là kì quái, không có việc gì cũng tức giận, còn không chịu nói chuyện, giống như khúc gỗ...

Đương nhiên, những suy nghĩ này không thể nói thẳng cho Lý Tiêu Minh, tôi phải khen Ninh Diệc Hành thật tốt, đủ để cho cậu ta động lòng.

Tôi nói:

"Ông chủ đẹp trai, tính tình cũng tốt, thành thục, ổn trọng, có trách nhiệm, đời này anh chưa thấy qua người đàn ông nào tốt như vậy, nếu anh thích đàn ông, nhất định sẽ muốn có một người bạn trai như thế...."

Trời đất chứng minh, vì tác hợp cho bọn họ nên tôi mới có thể nói ra những lời trái với lương tâm như vậy.

Tôi nói mãi không ngừng, Lý Tiêu Minh càng nghe, sắc mặt càng thêm nghiêm nghị, cậu ta đỡ trán, nặng nề mà thở dài.

Lý Tiêu Minh nghiêm túc nói:

"Anh Trình, em hoài nghi Ninh Diệc Hành đã cho anh ăn bùa mê gì đó..."

Tôi lập tức chú ý đến ba chữ "Ninh Diệc Hành", ố ồ, thì ra quan hệ của hai người kia đã tiến triển đến mức gọi thẳng tên nhau rồi sao?

Ủa, khoan đã, Lý Tiêu Minh nói vậy là sao à?

Một đoạn lời khen sáo rỗng tôi nói lúc nãy, rốt cuộc là có đúng hay không?

Tôi suy nghĩ hồi lâu cũng nghĩ không ra, liền ngây ngốc mà hỏi Lý Tiêu Minh:

"Tiểu Minh, em nói vậy là có ý gì?"

Sắc mặt Lý Tiêu Minh càng thêm nghiêm túc, hỏi:

"Anh Trình, anh với Ninh Diệc Hành có gì đó không...cái kia kìa...?"

Có gì? Kia nào?

Mấy thứ đó là cái gì? Chẳng lẽ hỏi tôi và Ninh Diệc Hành có giấu cậu ta điều gì không?

Tôi không biết Ninh Diệc Hành có giấu hay không, nhưng tôi thì đúng là có giấu cậu ta mấy việc, chẳng hạn như: tôi đã sớm biết Ninh Diệc Hành yêu thầm cậu ta...

Tôi hoảng hốt hỏi:

"Chẳng lẽ cậu biết rồi..."

Câu nói này chứa nhiều ẩn ý, Lý Tiêu Minh cũng hoảng hốt:

"Trời ơi..."

Tôi nhanh chóng xin lỗi:

"Thật xin lỗi, không phải anh cố ý gạt em, những chuyện như thế này anh cũng không dám nói rõ ràng..."

Lý Tiêu Minh ngắt lời tôi:

"Không cần giải thích, anh Trình, em đã biết rồi."

Hai người đều chỉ nói nửa vời, không ai nói cho rõ ràng ý tứ của bản thân.

Không biết Lý Tiêu Minh hiểu ý của tôi thế nào mà cậu ta đột nhiên hào hứng vỗ vỗ bả vai tôi, sức lực lớn cơ hồ muốn khảm tôi lên ván giường.

Thằng nhóc này thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược, thì ra sức lực lại lớn như thế?

Lý Tiêu Minh nói:

"Anh Trình, tuy rằng em cảm thấy không đáng nhưng em sẽ không kì thị anh, cũng không ngăn cản anh, thật sự."

Lý Tiêu Minh lưu loát mà dọn dẹp chén đũa, trước khi ra ngoài còn giơ ngón tay cái lên với tôi.

Sau ông chủ Ninh Diệc Hành, tôi lại bắt đầu không hiểu bạn cùng phòng của tôi suy nghĩ cái gì.

Chẳng lẽ vấn đề nằm ở bản thân tôi sao?