Edit: J.F
Cuối cùng tôi không thể về phòng một mình vì ông chủ đã lập tức kết thúc cuộc trò chuyện với Lý Tiêu Minh, đưa tôi về phòng, ấn tôi lên giường... xoa bóp cho tôi.
Ba người ăn ý mà không nhắc lại chuyện xấu hổ vừa rồi, dường như chưa từng có gì xảy ra.
Lý Tiêu Minh yên lặng ở lại phòng bếp nấu ăn.
Ninh Diệc Hành thoạt nhìn tâm tình cũng khá tốt, anh ta không nói gì, tay lại xoa bóp không lưu tình chút nào, tôi kêu như heo vì đau.
Suy cho cùng, xây dựng tình yêu nơi công sở với chính ông chủ của mình là một điều khá nhạy cảm, tôi lý giải được vì sao Lý Tiêu Minh không muốn lộ ra cho người khác biết.
Nhưng bí mật này đã bị tôi phát hiện, chỉ có một mình tôi biết, điều này làm trong lòng tôi dâng lên một chút kiêu hãnh.
Ninh Diệc Hành đang xoa bóp, đột nhiên dừng lại hỏi:
"Cậu đang nghĩ gì?"
Đầy đầu tôi đều là hình ảnh Ninh Diệc Hành và Lý Tiêu Minh yêu đương, liền buột miệng nói:
"Tôi nghĩ về chuyện anh...."
....và Lý Tiêu Minh yêu nhau.
Nhưng tôi nhanh chóng phản ứng kịp, lập tức hiểu được mình nói sai rồi, liền vội vàng bổ sung:
"À, ông chủ, lúc nãy tôi bị thất thần, tôi không có ý gì hết...."
Nếu hai người không muốn công khai bí mật này, tôi cũng không nên làm hỏng việc của bọn họ.
Ninh Diệc Hành vẫn không tiếp tục việc xoa bóp, cũng không nói lời nào.
Tôi đợi một chút vẫn không thấy anh ta có phản ứng gì, trong lòng không khỏi thấp thỏm lên.
Không lẽ tôi biểu hiện quá rõ ràng, làm anh ta phát hiện điều gì đó?
Tôi quay đầu nhìn thoáng qua Ninh Diệc Hành, thấy khuôn mặt đỏ bừng của anh ta , ngây ngốc mà nhìn chằm chằm sau lưng tôi.
Tôi hiếm khi thấy dáng vẻ này của Ninh Diệc Hành, thường ngày khuôn mặt của anh ta lạnh như băng, bộ dáng cũng trấn định tự nhiên.
Thôi xong, bị tôi phát hiện bí mật, có khi nào ông chủ quá mức khϊếp sợ, rồi bị dọa cho ngốc luôn không?
Trong lòng tôi vô cớ mà dâng lên cảm giác tội lỗi vì rình xem chuyện riêng tư của người khác.
Tôi nhìn Ninh Diệc Hành xấu hổ đến khuôn mặt đỏ bừng, nghĩ thầm: thì ra anh ta cũng có một mặt ngây thơ như vậy.
Nhưng mà bây giờ không phải thời điểm để thảo luận ông chủ có ngây thơ hay không.
Tôi nghĩ vì tôi lỡ lời, anh ta mới biến thành dáng vẻ này, tức khắc cảm thấy chột dạ không thôi, nhỏ giọng hỏi:
"Ờm..ông chủ..."
"Ông chủ, anh ổn không?"
Ninh Diệc Hành dừng một chút mới trả lời:
“Không có việc gì.”
Kinh nghiệm làm tôi tổng kết được định luật của câu "không có việc gì" là:
_Một người rõ ràng có gì đó khác thường nhưng lại mạnh mẽ trả lời là không có việc gì với người hỏi thăm, trong trường hợp này, nguyên nhân dẫn đến sự khác thường của người đó đại khái là xuất phát từ người hỏi.
Quả nhiên... quả nhiên là Ninh Diệc Hành đã phát hiện tôi biết chuyện tình cảm của anh ta, nếu vì nguyên nhân nào khác mà không ảnh hưởng đến chuyện tình cảm thì anh ta đã giải thích vài câu rồi.
Nếu Ninh Diệc Hành không muốn xé rách mặt nạ, làm một nhân viên có EQ cao, tôi cũng sẽ giả ngây giả dại vào thời khắc mấu chốt, tuyệt đối không hỏi gì.
Ninh Diệc Hành thấy tôi nhìn chằm chằm vào anh ta, liền khó chịu mà dời mắt đi, hỏi:
"Eo cậu còn đau không?"
Chột dạ mà nói sang chuyện khác như vậy, quả nhiên có ẩn tình.
Tôi trả lời:
"Ông chủ, tôi không đau."
Ninh Diệc Hành chỉ đáp lại một tiếng rầu rĩ:
"Ừ."
Tôi quay đầu lại, gác đầu lên gối, suy nghĩ cẩn thận rồi nói:
"Ông chủ, anh yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật."
Ninh Diệc Hành:?
Ninh Diệc Hành nghi hoặc hỏi:
"Giữ bí mật gì?"
Tôi cười hì hì, không trả lời.
Không sao hết, Ninh Diệc Hành, là đàn ông ai cũng có một vài bí mật không thể tiết lộ, anh không cần phải giả vờ để thử xem tôi có biết gì hay không.
Tôi là người có chừng mực, giữ bí mật đã thể hiện sự thành khẩn của tôi đối với anh rồi.
Tôi hiểu rõ mà.
Ninh Diệc Hành:……