Sau Khi Dưỡng Thành Đại Nông Hộ

Chương 11: Gọi núi

Chương 11: Gọi núi

Trước Tiết Cốc Vũ (mưa rào), Chu gia tìm một ngày có thời tiết tốt, trước tìm mấy trăm người tập họp đến nơi gần trà viên, sau đó chuẩn bị gà, đầu heo, dê, mâm trái cây chờ bày biện một chút, thời điểm trời còn chưa sáng, liền tiến hành nghi thức cúng "Gọi núi".

Cái gọi là "Gọi Núi", là phong tục hái trà ở Kiến Châu truyền đến, thế nhân cho rằng thời tiết khi hái trà còn rất lạnh, cần càng nhiều dương khí để làm dịu cho cây trà, mới có thể thôi thúc cho lá trà nhận được dương khí, cho nên mới có nghi thức gọi là "Gọi núi".

Đương nhiên, nó giống như việc Tín Châu thờ phụng Cát Tiên vậy, "Gọi núi" cũng được cho là một nghi thức mang lại may mắn.

Bởi vì đây là lần đầu đình trà trà sơn hái trà sớm, Chu viên ngoại cũng thập phần coi trọng chất lượng mầm trà sớm này, nên tự mình đến đình trà trà sơn này để tham gia nghi thức.

Đầu xuân, cái rét lạnh đầu mùa, nhất là thời điểm trời còn chưa sáng, là lúc hàn khí nặng nhất. Bên ngoài đình trà trà sơn đã tụ tập không ít nam tử tráng niên, chỉ là mặc dù các nam tử này thân thể cường tráng, dưới lớp y phục mùa xuân đơn bạc cũng nhịn không được mà phát run.

Chu Thư thấy vậy, cho người đốt lửa trại, chậu than ở xung quanh, bầu trời đêm được ánh lửa này rọi sáng hơn hẳn, nhiệt độ theo lửa trại cũng ấm lên, sưởi ấm không ít cho những người này.

"Giờ lành đã sắp đến, có nên thông báo trước cho thôn dân xung quanh không?" Chu viên ngoại hỏi nữ nhi nhà mình. Hắn lo lắng thôn dân gần đó đều không chuẩn bị, lại bất chợt bị hành động "Gọi núi" kinh động đến tỉnh giấc, sẽ sinh ra oán hận.

Chu Thư nói: "Hôm qua đã báo cho thôn dân biết rồi, cũng xin bọn họ thứ lỗi. Hơn nữa con đã an bày xong, sau khi kết thúc gọi núi, mang những tế phẩm này đến phát cho các hộ, xem như bồi thường."

Chu viên ngoại biết nữ nhi nhà mình làm việc luôn ổn thỏa, nên an tâm lại.

Lúc này, Lý quản sự lại vội vàng chạy đến, vẻ như lâm đại địch, nói với Chu Thư: "Tiểu thư, người Kỳ gia đến rồi! hơn nữa còn không ít người!"

Bỗng nhiên nghe nói người Kỳ gia đến nhiều như vậy, trong lòng Chu viên ngoại cũng bồn chồn hẳn, hắn có biết việc Kỳ tứ công tử nuôi heo ở thôn Chử Đình, mà biệt trang Kỳ gia ở gần trà viên nhà mình, ngày thường tránh không khỏi được việc có giao tiếp.

Nhưng hắn cũng biết ngày thường nữ nhi nhà mình qua lại với các quan hộ tử đệ, đều theo nguyên tắc "Tình nguyện không kết giao, cũng không thể đắc tội", cho nên tuyệt đối sẽ không đắc tội Kỳ tứ công tử, vậy bây giờ đây là tình hình gì đây?

Trong mắt Chu Thư cũng xẹt qua một tia khó hiểu, hôm qua nàng cho người đi đến các thôn hộ xung quanh để tạ lỗi, tất nhiên cũng sẽ không thể quên Kỳ gia ngụ ở bên cạnh. Hơn nữa lúc đó là Lý quản sự tự mình đi làm, sau khi trở về hắn cũng nói Kỳ tứ công tử đã biết việc này, cũng tỏ vẻ lượng giải.

Lý quản sự cũng nóng lòng phủi sạch liên quan, nói: "Hôm qua tiểu nhân gặp được Kỳ tứ công tử, chính miệng Kỳ tứ công tử trả lời lại là lượng giải, cũng sẽ không truy cứu!"

Chu Thư trấn định nói: "Lý quản sự không cần kinh hoảng, ta đi xem là chuyện gì trước."

Dứt lời, mặt không đổi sắc đi về hướng nhóm người Kỳ gia đi đến.

Xa xa, nàng lại thấy bóng dáng cao gầy, tuy rằng cao ngang những tôi tớ kia, nhưng người này một thân áo khoác đen, áo choàng mộc mạc đầy khí thế như hạc trong bầy gà. Đến gần, ánh lửa xung quanh rọi lên trên mặt thiếu niên, tôn lên hình dáng môi hồng răng trắng của nàng.

"Chu tiểu thư, sớm vậy!" Tinh thần Kỳ Hữu Vọng phấn chấn chào hỏi Chu Thư, nụ cười rực rỡ làm Chu Thư có chút lo lắng.

"Kỳ tứ công tử cũng thức dậy thật sớm." Chu Thư hữu lễ nói.

"Tất nhiên, ta là cố ý dậy sớm như vậy, vì để kiến thức một chút tập tục "Gọi núi"."

Ấn tượng trước kia Kỳ Hữu Vọng để lại cho chu thư đều là thẳng thắn như vậy, cho nên Chu Thư cũng không suy nghĩ phức tạp đến lời nói của nàng, nói: "Vậy Kỳ tứ công tử đến thật khéo, giờ lành đã sắp đến rồi."

Kỳ Hữu Vọng phân phó tôi tớ nhà mình: "Đến hỗ trợ đi, tăng thêm khí thế."

Một đám tôi tớ còn chưa tỉnh ngủ không thể không cố gắng giữ vững tinh thần đến giúp, hòa vào trong đội ngũ tráng hán, Chu Thư khách sáo nói: "Việc này dường như có chút làm phiền đến Kỳ tứ công tử rồi."

"Không phiền. Nghe nói "Gọi núi" thì càng nhiều người càng tốt, đã "Gọi núi" là vì để cầu may mắn, ta đây để bọn họ đến cầu may mắn, là chuyện tốt."

Chu viên ngoại cũng cùng Lý quản sự từ từ đi đến, hắn vốn lo lắng nữ nhi không ứng phó được với Kỳ tứ công tử, người có tiếng là "Có hành vi khó nắm bắt" nổi tiếng khắp Tín Châu kia, kết quả thấy hai người trò chuyện vui vẻ với nhau, nên thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Tuy nữ nhi ổn định được Kỳ tứ công tử, nhưng là chủ nhân chu gia, Chu viên ngoại cho rằng đáng lẽ bản thân nên ra mặt, thay nữ nhi chắn đi một phần phiền toái.

"Vị này là kỳ tứ công tử nhỉ? Thật sự là niên thiếu hữu vi (tuổi trẻ tài cao), tuấn lãng tú dật!"

Kỳ Hữu Vọng ngửi được một hương thảo dược nhàn nhạt, liền biết vị này chắc là người cha thân thể gầy yếu trong lời đồn của Chu Thư rồi. Ông vừa đến đã mở lời khen gợi trước, Kỳ Hữu Vọng cũng không thể qua loa với ông, nên trả về một cái lễ: "Vãn bối là Kỳ gia tứ lang Kỳ Hữu Vọng, vị đây là cha của Chu tiểu thư Chu viên ngoại nhỉ? Ngưỡng mộ đã lâu!"

Chu Thư biết cha nàng sợ nàng xử lý không được nên đến, ôn nhu nói: "Cha, Kỳ tứ công tử là đến xem "gọi núi", còn để tôi tớ kỳ gia đến hỗ trợ nữa."

Lý quản sự nhân cơ hội nói: "A lang, tiểu thư, Kỳ tứ công tử, giờ lành sắp đến, phải nhờ a lang đến chủ trì."

Chu viên ngoại đánh giá thiếu niên cao bằng mình ở trước mặt, vẻ ngoài của nàng thanh tú sạch sẽ, cùng với cử chỉ thỏa đáng vừa rồi, trong lòng cũng có hảo cảm hơn vài phần với nàng, hắn nói: "Giờ lành sắp đến, vậy lập tức bắt đầu đi! Kỳ tứ công tử có thể đến đình trà ngồi quan khán."

Kỳ Hữu Vọng cũng không đi theo qua góp vui, nàng vì để quan khán nên đến đình trà ngồi, phát hiện Chu Thư cũng đi theo đến.

"Chu tiểu thư không cần đến chủ trì nghi thức "Gọi núi" sao." Kỳ Hữu Vọng nói.

"Có gia phụ ở đó rồi." Chu Thư ngồi xuống chỗ gần đó, lại cho Chu Châu đi chuẩn bị trà.

Cho dù Chu Thư không nói, Kỳ Hữu Vọng cũng có thể đại khái đoán được, nàng thân là nữ nhi gia, cho dù vì năng lực bản thân mà có được tiếng nói ở Chu gia, thế nhưng muốn chân chính lấy thân phận là chủ nhân Chu gia để đối mặt với thế nhân, vẫn còn một đoạn đường rất dài cần phải trãi qua.

Kỳ Hữu Vọng nghiêng đầu, đánh giá Chu Thư vì "Gọi núi" hôm nay mà ăn mặc long trọng hơn bình thường, nàng trang điểm thoa son trên gương mặt vốn đã xinh đẹp của mình, trang dung không quá đậm, giúp nàng trông càng thêm quyến rũ hơn vẻ thanh lãnh đoan trang ngày thường, cũng vì đôi bông tai bạch ngọc mà càng tôn thêm phong thái tiểu thư khuê các của nàng.

Nàng nghĩ, một ngày nào đó, bản thân cũng có thể trang điểm như vậy sẽ thế nào.

Làm Kỳ gia tứ công tử đã 17 năm, theo lý thuyết nàng hẳn là sẽ sinh ra hoang mang với thân phận của mình mới đúng, nhưng mà hiện tại nàng nghĩ về chuyện cũ, phát hiện bản thân thế nhưng chưa bao giờ rối rắm vấn đề thân thế của mình.

Giống như khi Lâm Cầm khen tóc của nàng còn mềm mại hơn tóc nữ tử, bình thường dưới tình huống nữ giả nam trang như vậy, nàng nên chột dạ mới phải, thế nhưng nàng tuyệt không để ý, cũng không có cảm giác nguy cơ thân phận sẽ bị vạch trần.

Tiếng trống chiêng vang lên, Kỳ Hữu Vọng phục hồi lại tinh thần, rất nhanh đã ném những suy nghĩ vừa rồi ra sau đầu – Nàng biết bản thân là nữ nhi, hơn nữa lại không chịu ràng buộc của giới tính là được rồi, nghĩ nhiều mà làm gì?

Sau khi lực chú ý của Kỳ Hữu Vọng bị nghi thức hấp dẫn, thế này Chu Thư mới hơi liếc mắt nhìn nàng một cái, đập vào mắt đầu tiên là cần cổ dài nhỏ trắng nõn, nhìn theo bên kia, mặc dù có hầu kết, nhưng cũng không rõ ràng.

Nam tử lấy hầu kết để làm tiêu chuẩn đo vẻ "Nam tử hán đại trượng phu", nhưng Chu Thư cảm thấy, hầu kết sẽ phá hủy vẻ đẹp cần cổ của Kỳ Hữu Vọng, cho nên dáng vẻ người trước mặt như vậy là tốt nhất rồi.

Chu Thư đánh giá Kỳ Hữu Vọng một lát, rất nhanh đã hoàn hồn lại, cho rằng hành động vừa rồi của bản thân quá mức thất lễ, cố gắng tìm chủ đề, để ngăn lại những suy nghĩ thất lễ như vậy xuống.

"Kỳ tứ công tử nuôi heo thế nào rồi?"

Kỳ Hữu Vọng thấy nàng chủ động tìm đề tài, cảm giác xa cách trong lúc này với nàng mất đi, có chút cao hứng đáp lời: "Đều nói heo trắng Lĩnh Nam tính tình dịu ngoan, lại dễ ăn, dễ nuôi, kết quả đúng là như thế thật! Ngày thường chúng nó đều rất nhu thuận, lại có chút ỷ lại ta."

Chu Thư không thể tưởng tượng được một đám heo con ỷ lại mình là cảm giác gì, thế nhưng vị Kỳ tứ công tử này dường như không để ý điều này, nàng có chút hâm mộ những người đơn giản có nhiều lạc thú đến thế.

Tác giả có lời muốn nói:

Vượng Vượng: Sao ta cảm thấy ngươi đang mắng ta?

Thư Thư: Ngươi bị ảo giác rồi.