Sau Khi Dưỡng Thành Đại Nông Hộ

Chương 10: Quan tâm

Chương 10: Quan tâm

Chu Thư cũng không kinh ngạc chút nào về quyết định của Kỳ Hữu Vọng, trước đó nàng đã được nghe từ chỗ lý chính, nhưng Kỳ Hữu Vọng không biết điều này, sau khi quan sát phản ứng của Chu Thư, chỉ cảm thấy rằng:

Xem ra hành động nuôi heo của bản thân, vẫn bình thường đối với mọi người.

"Vậy sao? Vậy ta xin chúc kế hoạch nuôi heo của Kỳ tứ công tử được thành công trước vậy." Chu Thư khách sáo nói.

Kỳ Hữu Vọng nhìn ra được Chu Thư xa cách, nàng nghĩ nghĩ, nói ra tính toán: "Ta dự tính nuôi tám mươi con trước, đến lúc đó có phân heo sẽ dùng để ủ phân, nếu trà viên Chu gia có nhu cầu thì có thể đến tìm ta."

Nghe như thế Chu Thư mới đưa mắt đánh giá Kỳ Hữu Vọng, nàng bởi vì nguyên nhân đối với hành vi "Trêu ghẹo" trước đó của người này mà sinh lòng tức giận, lại vì cho rằng một đại gia tử đệ chạy đi nuôi heo cũng không đáng tin, nhưng không thể không nói, lần này có vẻ như nàng đã hiểu lầm Kỳ Hữu Vọng rồi.

Tất nhiên trà của Chu gia cần ủ phân, hơn nữa trà viên càng lớn, thì lượng phân cần càng nhiều. Tuy thôn Chử Đình có không ít nông hộ có thể cung cấp các loại phân, nhưng nông hộ làm ruộng cũng cần bón phân, lượng cung cấp cho Chu gia cũng không bằng nàng dự tính.

Nếu Kỳ Hữu Vọng có chút phân heo có thể bán cho Chu gia, đây đối với Chu gia mà nói, là mối làm ăn ổn định không lỗ.

Sau khi Chu Thư nghĩ thông suốt, âm thầm phản tỉnh lại, cũng ôn hòa với Kỳ Hữu Vọng hơn một chút: "Nhất định."

Kỳ Hữu Vọng đã từng thấy Chu Thư cười, thế nhưng đó là khi đối diện với Hoàng chưởng quỹ, mang theo một tia lãnh khốc và nụ cười thương nghiệp già giặn, lúc này nụ cười của nàng như ánh mặt trời, hòa tan mặt sương băng đọng ở phía trước, Kỳ Hữu Vọng hạ mắt, yên tĩnh cảm nhận nhịp tim đập không bình thường này.

Hành vi yên tĩnh lại không dám nhìn thẳng người trước mặt của Kỳ Hữu Vọng làm Chu Thư giống như nhìn thấy thiếu nữ e thẹn trong lòng của người trước mặt.

Chu Thư không rõ tại sao bản thân lại sinh ra loại suy nghĩ kỳ quái này, càng nghĩ, càng cảm thấy có lẽ là vì so với những nam nhi nàng từng gặp qua thì Kỳ Hữu Vọng là người sống an nhàn sung sướиɠ hơn, bởi vậy nên môi hồng răng trắng, không giống cái đẹp thô ráp của nam nhi.

"Kỳ tứ công tử đã chọn được heo con rồi sao?" Chu Thư thầm nghĩ nhanh chóng thu hồi suy nghĩ miên man của bản thân, kết thúc loại không khí ái muội này.

Kỳ Hữu Vọng ngước mắt, ánh mắt thiếu niên sạch sẽ thuần túy, không nhiễm hạt bụi nào, làm Chu Thư có một khắc ngây người.

Chỉ nghe thấy thiếu niên cao gầy trước mắt nói: "Còn chưa xong."

"Một khi đã thế, vậy ta cũng không quấy rầy tứ công tử, cáo tử." Nói xong, khom người, rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Tay Kỳ Hữu Vọng đặt trên thắt lưng, vốn nàng muốn nói với Chu Thư, chiếc khăn này đã được giặt sạch có thể vật quy nguyên chủ, thế nhưng Chu Thư không cho nàng cơ hội này, cho nên nàng nói thầm: "Không phải ta không muốn trả, là ngươi không cho ta cơ hội trả."

Vì thế lại vui vẻ rạo rực quay lại tiếp tục thương nghị việc mua heo con.

Nghe thấy nàng lầm bầm lầu bầu, Lâm Cầm: "..."

- -

Cơ hồ là ở thôn Chử Đình mỗi hộ đều nuôi heo, Kỳ Hữu Vọng muốn mua heo con cũng không khó, nhưng sau khi nàng suy xét đến tình hình sinh trưởng của các giống heo khác nhau trong điều kiện hiện tại, nàng quyết định nuôi một ít heo đen bản địa và heo trắng Lĩnh Nam.

Tây Tấn từng nói "Người sinh ra ở Lĩnh Nam đều trắng trẻo mập mạp", ý chính là chất thịt heo Lĩnh Nam tươi non béo tốt, mà đây còn là đánh giá trong thời đại thiếu thốn thức ăn cho gia súc.

Tín Châu cũng có heo trắng đến từ Lĩnh Nam, như biệt trang Kỳ gia nuôi mấy con heo đốm đen trắng – Mặc dù cũng có chữ "Trắng", nhưng kỳ thực trên người heo còn có chút lấm tấm đốm đen, cho nên lại xưng là "Heo đốm đen trắng".

Nàng mua mười con heo cái, một con heo đực chưa thiến, hơn nữa vốn ở biệt trang đã nuôi mấy con heo đực, nên chỉ mua thêm vài con để thành trang trại heo là đủ rồi.

Vấn đề heo con đã giải quyết xong, chuồng ở khu đất hoang cũng rất nhanh sẽ xây xong.

Lúc trước Kỳ Hữu Vọng chọn khu đất hoang này, ngoại trừ bởi vì nó có thể khai phá để sử dụng, cũng là vì nó cách thôn khá xa. Ba mặt là đồi núi của Kỳ gia, còn có con sông chảy qua, đồng thời thuận tiện để nuôi dưỡng, cũng không đến mức vì mùi và vấn đề ô nhiễm quấy nhiễu đến các hộ dân chung quanh.

Chuồng heo đã xây xong, heo con cũng đã chọn xong, còn lại là thức ăn trong quá trình chăn nuôi, cùng với vấn đề bệnh tật cần chú ý.

Về phần thức ăn cho heo, ngay cả Kỳ gia có rất nhiều cám có thể cung cấp cho heo ăn, nhưng phí tổn cũng tương đối cao, đến lúc đó heo nuôi ra bán không được giá, lợi nhuận thu lại không được, nàng chỉ có thể bù tiền vào!

Nhưng thức ăn cho heo không chỉ là cám hoặc lục bình hay rong tảo, dường như nàng còn quên gì đó...

Lâm Cầm không hiểu được phiền não của nàng, nói: "Heo Lĩnh Nam ăn tạp, dễ nuôi, người trong thôn chúng ta chỉ tùy tiện cho chút khoai hồng sơn, vỏ rễ cây khoai hồng sơn là được, không cần phải chuẩn bị thức ăn tỉ mỉ làm gì."

Về phần thức ăn thừa, đối với dân chúng nghèo khổ mà nói, một bữa cơm cũng chưa từng được ăn no, nào còn có cơm thừa canh cặn để dành.

Kỳ Hữu Vọng sửng sốt, trong đầu hiện ra cái gì đó quen thuộc, nàng hỏi: "Khoai hồng sơn, là loại khoai lang bên ngoài vỏ đỏ, bên trong trắng vàng phải không?"

"...Đúng ạ!" Lâm Cầm vốn buồn bực vì sao còn có người không biết khoai hồng sơn, lại nghĩ đến tứ công tử thuở nhỏ đều ăn cơm canh, lại không chú ý việc đồng án, nên thấy bình thường trở lại.

Rốt cuộc Kỳ Hữu Vọng đã phát hiện được cuối cùng là không thích hợp chỗ nào rồi!

Không phải nàng thật sự không biết khoai hồng sơn, dù sao chỉ cần đi trên đường, thì sẽ thấy có người bày bán khoai này ngay. Nhưng trước đó, do chịu các nhân tố hạn chế, nàng cũng chưa bao giờ suy xét đến cùng khoai hồng sơn là cái gì, ngoại trừ dùng để ăn thì còn có tác dụng gì?

Mà sau khi dung hợp trí nhớ của kiếp trước, nàng mới đột nhiên phát giác, thì ra "Khoai hồng sơn" chính là khoai lang!

Mà ngoại trừ "Khoai hồng hơn, ở thế giới này thậm chí còn có rất nhiều thứ ở thế giới kiếp trước của nàng, những loại chỉ có ở thời Minh Thanh mới xuất hiện, như là "Đậu phộng", "Khoai tây", "Lạt tiêu" (ớt) và cả "Cà chua".

Như đã nói nàng xuyên đến thời đại nông nghiệp phát triển cao, cũng là nói quá khứ, nhưng căn cứ vào một ít tin đồn nàng đã nghe và thấy trước đó, những thứ này chỉ mới xuất hiện ở Giang Nam không quá năm năm, hơn nữa ngoại trừ đậu phộng và ngô nghe đồn là do đội thuyền bên ngoài du nhập vào, còn lại dường như đều là do phủ châu phát hiện.

Nơi phát hiện "Khoai hồng sơn" sớm nhất cũng là ở phủ châu Lâm Xuyên, được triều đình phổ biến mở rộng, thân là hàng xóm của phủ châu, tất nhiên Tín Châu rất nhanh đã có được giống trồng.

Bởi vì mục đích triều đình trồng phổ biến "Khoai hồng sơn" là để giải quyết nạn đói khó khăn, cùng với vấn đề ấm no của dân chúng nghèo khổ, cho nên thời gian này không có nạn đói, nạn dân cũng rất ít.

Các hộ phú quý vốn không lo vấn đề ấm no, để ứng đối với thuế má, chỉ biết yêu cầu điền khách trồng các loại cao sản như "Gạo Thanh An", mà thời điểm dân chúng được mưa thuận gió hòa, cũng sẵn sàng trồng các loại "Gạo Thanh Hà" hoặc là "Gạo Thanh An"

Hai loại gạo này cùng có xuất thân từ phủ châu Lâm Xuyên, "Gạo Thanh Hà" được đặt theo tên của thôn Thanh Hà, mà "Gạo Thanh An" còn lại thì được đặt theo tên Trương Hạc, người đầu tiên trồng ra hạt gạo cao sản.

Tín Châu ở gần phủ châu, dù Kỳ Hữu Vọng chưa từng làm việc nhà nông cũng đã từng nghe được đại danh của Trương Hạc.

Nàng nghĩ: "Đây có lẽ là Viên Long Bình thời phong kiến rồi."

(Viên Long Bình là nhà nghiên cứu và lai tạo các giống lúa có năng suất cao ở Trung Quốc)

Thế nhưng lúa có năng xuất cao tới đâu, cũng không thể cho nàng sản lượng lớn đến mức chỉ cho heo ăn được, rất nhanh nàng đã xóa bỏ suy nghĩ này, quay đầu chờ người đi thu khoai lang vậy.

- -

Công tác tiến hành chuẩn bị nuôi heo của Kỳ Hữu Vọng được thực hiện với khí thế hừng hực, Lý quản sự sợ heo Kỳ gia sẽ được nuôi ở gần trà viên, do đó ảnh hưởng đến trà viên, nên đi hỏi thăm vài lần.

Sau khi Chu Thư biết được, nói với hắn: "Không cần hỏi thăm, chỉ cần biết đất bên kia đều là của Kỳ gia, thì có thể đoán được Kỳ tứ công tử sẽ nuôi heo ở đâu. Ngươi cứ yên tâm, cách trà viên còn một ngọn núi, cho dù Kỳ gia thả rông heo, cũng không đến mức chạy đến nơi này.

Lý quản sự nói: "Cũng không phải lo lắng heo Kỳ gia lại chạy đến đạp hư cây trà, mà là sợ mùi phân heo sẽ bay đến làm hư cây trà."

Nói tốt là sợ làm hư cây trà, trên thực tế là hắn sợ mùi hôi này.

Chu Thư nhìn góc mái hiên ở biệt trang cách đó không xa, hỏi hắn: "Lý quản sự cảm thấy, là bên chúng ta cách chuồng heo gần, hay là cách biệt trang Kỳ gia gần hơn?"

Lý quản sự không cần nghĩ ngợi: "Tất nhiên là biệt trang Kỳ gia..." Nói xong, hắn lập tức phản ứng kịp, đã muốn chịu tội, thì khẳng định là người Kỳ gia chịu trước rồi.

"Nhưng mà..."

Chu Thư biết hắn muốn nói cái gì, nên nói: "Mấy ngày gần đây ta đi lại trong thôn, nghe nói Kỳ tứ công tử thuê ba người chăn heo, trong đó mỗi ngày đều phải dọn dẹp chuồng heo, mang phân heo đi ủ. Còn có, Kỳ tứ công tử đã chuyển không ít hành lý đến biệt trang."

Chủ nhân đều đã chuyển đến biệt trang ở, là vì để tránh cho bản thân cũng bị ngạt thở mà ngất, thế nên càng sẽ chú trọng phương diện này.

Lý quản sự thấy Chu Thư hiểu rõ việc này như lòng bàn tay, lập tức nịnh nọt: "Tiểu thư suy tính sâu xa, phòng ngừa chu đáo, quan tâm chuyện Kỳ tứ công tử, mới có thể nhanh chóng nắm rõ hướng đi của Kỳ gia..."

Hắn còn chưa nói xong, bỗng nhận ra có một đạo ánh mắt gϊếŧ người, vì thế lặng lẽ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Chu Thư, nhất thời bị tầm mắt lạnh như băng làm cho sợ đến mức tim như hụt đi một nhịp.

"Ngươi nói ta quan tâm chuyện của Kỳ tứ công tử?" Chu Thư không vui, nàng quan tâm chuyện của Kỳ tứ công tử ở đâu hả?

Lý quản sự: "..."

Đối với việc quan tâm, thì lấy bất biến ứng vạn biến không tốt sao? Chẳng lẽ còn không thích nghe?

"Éc, không quan tâm, một chút cũng không quan tâm."

Chu Thư: "..."

Sao mà càng nghe càng thấy tức giận vậy chứ?

Tác giả có chuyện muốn nói:

Vượng Vượng (Ngại ngùng, chọt chọt Thư Thư): Thì ra ngươi đã sớm quan tâm đến người ta vậy rồi.

Thư Thư: Ta không có, cảm ơn.

Lý quản sự: Ta làm chứng, tiểu thư nàng không có quan tâm đến tứ công tử!

Thư Thư: Cút!

Lý quản sự:...Người nói bậy, nên không có tư cách khôi phục lại tên thật sao? (Mì ăn liền: ta quên mất thì ra ngươi tên Lý Vượng)