Ngay sau khi giáo sư bắt đầu mô phỏng, môi trường xung quanh tôi bắt đầu thay đổi.
Những cây cối rậm rạp tươi tốt bắt đầu xuất hiện từ bên dưới chân tôi, sau đó là lớp đất mềm và vụn khiến chân tôi từ từ chìm xuống.
Tầm nhìn của tôi dần dần bị che khuất bởi những cái cây cao chót vót bắt đầu mọc lên từ mặt đất với một tốc độ đáng kinh ngạc.
Đưa tay ra phía trước để chạm vào một cái cây, tôi vô cùng ngạc nhiên trước cảm giác chân thực dưới các ngón tay. Đưa tay vuốt dọc thân cây, tôi có cảm giác như đang chạm vào những đường nét và nếp nhăn trên khuôn mặt của một ông già. Nó có một bề mặt gồ ghề, tôi có thể cảm nhận được chất gỗ của nó, nó bị vỡ vụn và bong tróc, với âm thCậu tanh tách ở do ngón tay tôi tác động.
Cảm giác như tôi đang chạm vào đồ thật vậy.
Cảm giác không giống như tôi đang chạm vào một đống code, mà là một cái cây thực sự.
"Thật thú dị..."
[Hạng 1750 Ren Dover - Điểm đồng đội: 6]
Khi tôi đang bận rộn bị mê hoặc bởi những cái cây thực tế như thế nào, một thông báo hiện ra trước mặt tôi.
Nhìn thấy thông báo, tôi nhanh chóng vuốt sang trái để loại bỏ nó và chìm sâu vào suy nghĩ.
Trò chơi rất đơn giản.
Mỗi học sinh có một điểm, và mỗi đồng đội chết thì đội đó sẽ mất một điểm.
Đội nào đạt 0 điểm thì sẽ tự động bị loại và tính là thua cuộc.
Cách duy nhất để đạt được thêm điểm là hoàn thành các nhiệm vụ ẩn có sẵn trên bản đồ.
Kết thúc tiết sẽ có bảng xếp hạng xếp hạng các đội với điểm thành tích của mình.
Nhìn kỹ xung quanh, đồng đội của tôi biến đâu cả rồi.
Trên thực tế, mặc dù giáo sư chưa bao giờ đề cập đến điều này với chúng tôi khi giới thiệu sơ lược về các quy tắc, nhưng tôi đã biết tỏng rằng mọi người sẽ ở xa nhau.
Chà, ngay từ đầu tôi đã là người viết ra kịch bản này còn gì.
Mục tiêu chính của buổi kiểm tra hôm này là sống sót trong 1 giờ.
Tuy nghe có vẻ dễ dàng, nhưng thực tế không phải vậy. Nếu dễ như vậy thì kiểm tra làm quái gì?
Vì giáo sư cố tình cung cấp ít thông tin, đồng nghĩa là chỉ có 1 quy tắc.
Và đó là "sống sót".
Mỗi người được trao một vũ khí, thứ vũ khí của họ sẽ tùy thuộc vào vũ khí mà họ đã đăng ký vào ngày đầu tiên của học viện.
Trong trường hợp của tôi, một thanh katana màu đen bóng bẩy nằm bên hông tôi.
- Shua! - Shua!
Đung đưa nó vài lần để thích nghi với trọng lượng của thanh kiếm, tôi gật đầu hài lòng.
Nó giống hệt với thanh katana mà học viện cung cấp cho chúng tôi.
Tra thanh katana trở lại bao kiếm, tôi cảnh giác liếc nhìn xung quanh.
Khi cho chúng tôi nghe về các quy tắc, giáo sư không đề cập đến bất cứ điều gì ngoài việc phải sống sót, và càng nhiều đồng đội sống sót vào cuối bài kiểm tra, đội đó càng có nhiều điểm.
Ông ta cố tình bỏ qua các chi tiết liên quan đến việc gϊếŧ lẫn nhau, và vì thế, các học sinh auto cho rằng việc gϊếŧ nhau là được phép.
Đó là mục đích thực sự của ông ta.
Như tôi đã nói trước đây, mục tiêu của Giáo sư Thibaut là càng làm sâu ranh giới giữa sinh viên "có năng lực" và sinh viên "kém cỏi’. Điều này để gã ta có thể lợi dụng tâm lý yếu ớt của những học sinh yếu kém bị áp bức.
Nhờ đó, gã ta có thể dễ dàng dụ học sinh đó lập hiệp ước với một con quỷ, biến họ thành phản diện.
Mục đích của ông ta là biến cuộc kiểm tra này thành một bữa tiệc săn lùng kẻ yếu kém.
Nếu may mắn, giáo sư Thibaut có thể tạo ra một vài tình huống nhằm chia rẽ lẫn nhau.
Một ví dụ như vậy là càng tăng thêm hiềm khích với một sinh viên vô cùng tài năng, như Kevin chẳng hạn.
Nếu ai có hạng tầm khoảng 100 đổ xuống mà thách đấu Kevin và thua thảm hại, lòng kiêu hãnh của họ càng làm tăng thêm mối hận thù với Kevin, không phải vì cậu ta mạnh mà vì xuất thân của cậu ta.
Tất nhiên, một số khác sẽ chọn chấp nhận kết quả, nhưng một số cá nhân kiêu căng và ngạo mạn tất nhiên sẽ không chấp nhận thất bại của họ và tìm cách trả thù bằng mọi giá.
Khi thời gian dần trôi qua và họ dần nhận ra khoảng cách giữa bản thân và tài năng vượt trội của Kevin, họ rơi vào tình trạng bất lực không tài nào có thể trả thù Kevin.
Khi họ đạt đến điểm này, giáo sư Thibaut cuối cùng sẽ thực hiện mưu đồ của mình bằng cách ban sức mạnh cho họ.
Bị hấp dẫn bởi lời đề nghị này, họ sẽ lập hiệp ước với quỷ, và một phản diện mới được sinh ra.
Nói tóm lại, cuộc kiểm tra này chứa đầy những động cơ ẩn sâu.
Đi bộ về phía trước, tôi đang cố gắng xem xét vị trí hiện tại của mình.
Mặc dù không có bản đồ, mà do tôi là một tên cheater nên qua các đặc điểm chung của môi trường xung quanh, tôi có thể đánh giá đại khái vị trí hiện tại của mình.
"Vì xung quanh mình là cây cối ... Chắc mình ở phía đông của bản đồ rồi."
"Hmm, nếu không nhầm thì Kevin và Jin sẽ ở phía bắc trên đỉnh núi, trong khi Emma ở phía nam, nơi có sa mạc ... Melissa và Amanda đều nên ở phía tây gần đại dương, do đó có nghĩa là không có nhân vật chính nào trong khu vực của mình."
Cố gắng nắm bắt vị trí của nhân vật chính, tôi bắt đầu lập một kế hoạch về nước đi tiếp theo của mình.
Lý do tại sao tôi cố gắng nắm bắt vị trí các nhân vật chính không phải vì tôi bị ám ảnh với họ, không, mà là bởi vì tất cả các sự kiện chính sẽ xảy ra sẽ xung quanh họ.
Tôi chỉ có thể dự đoán điều gì sẽ xảy ra với họ, nhưng không thể dự đoán điều gì sẽ xảy ra với tôi, vì tôi chưa bao giờ viết thêm bất cứ điều gì ngoài các nhân vật chính.
Nếu tôi nắm bắt được những gì các nhân vật chính đang làm, tôi có thể ước tính sơ bộ về thời gian giữa các sự kiện và cách tránh chúng.
Mục tiêu của tôi là sống sót trong 1 giờ, nghe có vẻ dễ dàng, ngoại trừ việc những học sinh hạng cao, những con thú mô phỏng thường di chuyển khắp bản đồ khiến tôi không thể ở lại một chỗ quá lâu ...
Đây là một điều khác mà giáo sư không đề cập đến.
Mặc dù hầu hết mọi người đều có thể đoán được rằng có một loại sinh vật nào đó sẽ săn lùng họ trong bài kiểm tra, nhưng họ sẽ không bao giờ ngờ rằng sinh vật đang săn đuổi họ có thể nhận biết vị trí của họ thông qua khứu giác nhạy bén, dẫn đến nhiều học sinh chết mà không biết tại sao chết.
Điều này nhằm để học sinh không chỉ tập trung vào việc lẩn trốn mà còn thực sự cố gắng phát triển các kỹ năng sinh tồn dành cho các tình huống mà họ bị săn đuổi bởi một thực thể không xác định.
"Nhân vật chính sẽ dành 20 phút đầu tiên để cố gắng tìm hiểu về môi trường xung quanh trước khi đi đến giữa bản đồ, nơi cậu ta sẽ gặp lại những người khác."
"Cậu ấy sẽ có một xung đột nhỏ với Jin, nhưng sau đó họ quyết định phối hợp cùng nhau khi chạm trán với một con quái thú."
"Vì vậy, cách tốt nhất để tồn tại là đi tới trung tâm bản đồ, nơi một nhóm lớn sẽ tụ tập, nhưng ..."
Lắc đầu, tôi nhanh chóng loại bỏ suy nghĩ.
Mặc dù mọi người chắc chắn sẽ tập trung ở trung tâm, nhưng đó là nơi mà những kẻ mạnh tập trung.
Nếu ai đó cùng cấp với tôi đến đó, lựa chọn duy nhất mà tôi có là trực tiếp bị gϊếŧ bởi một trong số họ hoặc bị sử dụng làm bia đỡ đạn.
Do đó tôi chỉ còn hai lựa chọn.
Bằng cách nào đó đoàn tụ với nhóm của tôi, hoặc hoàn thành một nhiệm vụ ẩn để dù có chết tôi cũng sẽ có một điểm.
Tôi loại bỏ tùy chọn đầu tiên. Chỉ nghĩ đến việc tương tác với Arnold thôi đã mệt rồi. Hơn nữa, chỉ vì tôi biết điều gì sẽ xảy ra, không có nghĩa là tôi biết những người khác sẽ ở đâu.
Arnold rất có thể sẽ đi về phía trung tâm, và nếu tôi đi theo cậu ta đến đó, Cậu ta sẽ không gϊếŧ tôi, nhưng Cậu ta chắc chắn sẽ tìm cách gây khó dễ cho tôi.
Còn với người còn lại?
Tôi thậm chí không có một chút manh mối nào về việc có thể ở đâu.
Vì vậy, điều này khiến tôi chỉ có một sự lựa chọn.
Hoàn thành nhiệm vụ ẩn.
Nói chung, có năm nhiệm vụ ẩn được đặt trên bản đồ. Một ở phía bắc, nam, đông, tây và trung tâm của bản đồ.
Mỗi nhiệm vụ đều khác nhau, nghĩa là mục tiêu của mỗi nhiệm vụ cũng khác nhau, hơn nữa, độ khó của nhiệm vụ phải là thứ mà một người xếp hạng 1750 như tôi không thể hy vọng hoàn thành được.
Chà, đó là nếu tôi thực sự xếp hạng 1750.
Biết rằng tôi không chỉ thuộc hàng gà bắp 1750, tôi quyết định đi đến nơi có nhiệm vụ ẩn.
Chà, tôi nghĩ nó ở đâu quanh đây thôi.
Nói thật thì, tôi thực sự không có chút manh mối gì về vị trí của nhiệm vụ ẩn cả...
Vì không có nhân vật chính nào từng đặt chân đến phía đông, nơi tôi hiện đang ở, nên tôi không biết gì về nơi này. Ngoài việc rằng đây là một dạng địa hình rừng và có một nhiệm vụ ẩn giấu ở đâu đó xung quanh khu vực này, tôi thực sự không có manh mối gì khác.
Tôi chỉ có thể vô định bước đến nơi mà tôi nghĩ rằng nhiệm vụ ẩn được đặt.
May mắn thay, tôi có một ý tưởng chung về nơi có thể chứa các nhiệm vụ ẩn, cho phép tôi có vài mục tiêu.
[Đồng đội William K. Johnson đã tử nạn - Điểm đồng đội: 5]
Khi tôi đang đi đến nơi tôi ước tính sẽ có nhiệm vụ ẩn, tôi thấy một thông báo một lần nữa xuất hiện ở góc nhìn của tôi, khiến tôi cay đắng lắc đầu.
Dăm ba con gà KFC...
Nếu mọi thứ diễn ra theo chiều hướng này, tôi không nghĩ đội của chúng tôi sẽ có nhiều hơn 2-3 điểm, điều này sẽ đưa chúng tôi vào được xếp hạng trung bình.
Dù sao thì đây không phải là một điểm tệ, nhưng đối với một người như Arnold, đây có thể coi là một điều nhục nhã, dẫn đến nhiều tình huống rắc rối hơn khi tôi phải tương tác với cậu ta.
Và thành thật mà nói, tôi thực sự không muốn dính dáng đến cậu ta nữa.
Lý do duy nhất khiến tôi không kiếm chuyện với cậu ta lần trước là vì những điều khó chịu có thể xảy ra. Hơn nữa, nếu cậu ta thực sự muốn, Cậu ta có thể sử dụng sức ảnh hưởng của mình để gây ảnh hưởng xấu trực tiếp đến bang hội của cha mẹ tôi.
Nhưng nếu điều đó xảy ra ...
Cứ cho là tôi biết kha kha nhiều cách để giải quyết vài con chó hoang bố láo bố loét đi. Mặc dù vậy, với cái giá phải trả là sẽ rất thảm khốc, và tôi thì không muốn như vậy.
Chỉ hy vọng cậu ta không ngu ngốc đến mức đẩy tôi đến đường đó...
Trừ khi tôi quyết định bộc lộ bản thân và thể hiện tài năng vượt cấp so với các nhân vật chính, tôi sẽ phải ở ẩn, bất kể có cay đắng đến đâu đi nữa.
[Đồng đội Park Jinho đã tử nạn - Điểm đồng đội: 4]
Chà, ít nhất thì có vẻ như bây giờ tôi không còn là mục tiêu chính của Cậu ta nữa.
Tốt hơn là tôi nên đi nhanh trước khi người khác đạt được nhiệm vụ ẩn trước khi tôi làm.
- Xào xoạt!
- Xào xoạt!
Đột nhiên, khi tôi đang chạy về phía nơi tôi nghĩ rằng nhiệm vụ ẩn là, những bụi cây gần tôi xào xạc rồi đột nhiên một bóng đen lớn xuất hiện từ phía sau đang hướng về phía tôi.
Đặt tay vào cán kiếm của mình, tôi đã chuẩn bị sẵn tư thế.
Từ từ các đặc điểm của cái bóng trở nên rõ ràng hơn, khiến tôi trở nên căng thẳng hơn.
Một người cao lớn có thân hình vạm vỡ bước tới chỗ tôi. Cậu ta có một mái tóc đen ngắn, và Cậu ta có một dáng vẻ giống như của một hiệp sĩ.
Phát hiện ra tôi, Cậu ấy bước đến gần tôi và quét nhìn tôi từ trên xuống dưới.
"Hạng 636 Patrick W. Fullham"
Ngay khi cậu ấy tự giới thiệu bản thân, một cửa sổ nhỏ hiện ra trước mặt tôi với thông tin ba chiều liên quan đến cá nhân trước mặt tôi.
Đưa tay trái ra, trong khi giữ tay phải trên vỏ thanh katana, tôi mỉm cười và giới thiệu bản thân.
"Hạng 1750, Ren Dover"
Tương tự với tôi, một cửa sổ nhỏ hiện ra trước mặt Cậu ta. Nhìn thấy nội dung trên cửa sổ, Patrick nhướng mày rồi nhếch mép.
"Cậu đến đúng lúc lắm!"
"Ý cậu là gì?"
Chỉ tay về phía sâu của khu rừng, Patrick cố gắng che giấu sự giễu cợt khi nhìn tôi.
"Khi đang lang thang trong rừng, tôi tình cờ gặp nhiệm vụ ẩn, và cậu đến thật đúng lúc."
"Wow! Cậu thực sự tìm thấy nhiệm vụ ẩn hả?!"
Kinh ngạc trước vẻ mặt phấn khích của tôi, Patrick mất vài giây để để lấy lại tinh thần.
Cậu ta quay người và đi về hướng trước đó Cậu ta đã chỉ, không để ý đến tôi, người đang có vẻ mặt phấn khích rõ ràng.
"Chúng ta đang đi đâu vậy?"
"Còn đi đâu nữa?"
"Chờ đã, Cậu thực sự muốn làm nhiệm vụ ẩn với mình hả?"
"Xem như hôm nay là ngày may mắn của cậu đi, vì tôi cần thêm một người trợ giúp để hoàn thành nhiệm vụ này và vì tôi không thể tìm thấy ai khác ngoài cậu, tôi sẽ hào phóng chia sẻ điểm thưởng với bạn"
"Trời ơi! Cảm ơn cậu nhiều luôn!"
Khi tôi đi theo Patrick theo hướng cậu ta chỉ, tôi không thể không cười thầm trước sự ngây thơ kia.
Cậu ấy thực sự dám để lưng sơ hở để tôi có thể tấn công bất cứ lúc nào. Hoặc là cậu ta thực sự đần độn, hoặc là cậu ta quá tự tin vào khả năng của mình.
Vì thứ hạng của tôi quá thấp, Cậu ta có thể nghĩ rằng tôi không có chút nguy hiểm nào với mình, vì vậy khiến Cậu ta hạ thấp cảnh giác với tôi. Nhưng Cậu ta không biết rằng, mặc dù tôi xếp hạng 1750, tôi có thể kết liễu Cậu ta trong một nốt nhạc.
"Cậu ta có lẽ muốn sử dụng mình làm bia đỡ đạn để giúp cậu ta giải quyết nhiệm vụ ẩn"
Khi tôi thầm cười vì sự ngu dốt đó, từ từ những cái cây xung quanh tôi bắt đầu phân tán, cho đến khi tôi nhìn thấy một cái hồ nhỏ.
Dừng lại ngay trước hồ nước, Patrik mỉm cười và hít thở sâu.
"Chúng ta đến rồi."