The Author's Pov - Góc Nhìn Của Tác Giả

Chương 13: Thực Tế Ảo [1]

Ngày hôm sau, mặc dù tôi đã cố gắng tiết chế dữ lắm, nhưng mọi người thỉnh thoảng vẫn liếc về phía tôi.

Hiện giờ chúng tôi đang học giữa lớp kỹ sư và tôi đang rất cố gắng tập trung đây. Những cái nhìn liên tục thỉnh thoảng bắt đầu làm tôi trở nên căng thẳng. Cảm giác như thể tôi là thú trong sở thú vậy.

Mặc dù lớp học này không đặc biệt phổ biến, nhưng tôi thấy nó khá hấp dẫn. Những khái niệm mà họ đang nói đến hoàn toàn tiến bộ và hiện đại hơn nhiều so với thế giới trước đây của tôi.

Đây là điều mà tôi rất quan tâm; Vì vậy nên tôi rất khó chịu vì những cái nhìn chằm chằm liên tục từ những người bạn học.

Tôi không thể tập trung được nếu mọi người cứ nhìn chằm chằm vào tôi mãi thế!

"Hướng gương về một hướng nhất định, chúng ta có thể tách chùm tia laze thành hai chùm tia riêng biệt. Và góc chiếu của chúng cũng tương tự góc phản xạ. Chúng sẽ hướng về các hướng khác nhau, cả hai đều bị phản xạ khỏi các gương có góc cạnh khác và sử dụng mạch F48 và chip xử lý g450, chúng ta có thể xử lý các chùm tia để phần mềm có thể phát hiện chuyển động của con người và khi hai chùm tia này kết hợp với nhau, một hình ảnh ba chiều được tạo ra." (Darkie: Ai giỏi vật lý thì giải thích hộ lại chỗ này chứ t chịu rồi)

Chà, đúng thật là một khóa học thú vị nhưng tôi chẳng hiểu gì nhiều cả. Trên thực tế, tôi chỉ nắm được 1% nội dung của khóa học.

Ví dụ, mạch F48 hay chip xử lý g450 là cái quái gì?

Tôi sẽ giả vờ rằng tôi hiểu tất cả những gì giáo sư nói. Dù sao thì đây cũng là một khóa học tự chọn, do đó, tôi không cần thiết phải đến đây.

Tuy nhiên, mặc dù tôi không hiểu gì, nhưng việc họ phát minh ra công nghệ ảnh ba chiều đã khơi dậy trí tò mò của tôi. Công nghệ này không hề tồn tại trong thế giới trước đây của tôi, vì thứ xịn nhất mà họ có thể tạo ra là điện thoại màn hình cảm ứng.

Công nghệ ở thế giới của tôi không đủ tân tiến để tạo ra các thiết bị ảnh ba chiều thuần túy.

-Ding! -Dong!

"Ồ, có vẻ như tiết học đã kết thúc. Hẹn gặp lại các em vào tiết sau".

Thu dọn đồ đạc của mình, giáo sư mỉm cười và rời khỏi lớp.

Không có nhiều thông tin về vị giáo sư kỹ thuật này, ngoài việc cô ấy rất mạnh.

Mặc dù không còn trẻ, nhưng cô có nước da trắng ngần như một viên ngọc bích không mài dũa với vẻ đẹp sang trọng và duyên dáng mà chỉ có thể đạt được qua nhiều năm trưởng thành. Mái tóc nâu óng mượt thắt bím đuôi bồng bềnh trên vai phải. Vẻ mặt luôn tươi cười mang một nét duyên dáng tinh tế khiến mọi người đều cảm nhận được sự quan tâm nhiệt huyết và ấm áp như một người mẹ hiền hậu.

Mặc dù tôi là tác giả của tiểu thuyết, nhưng rất nhiều nhân vật mà tôi đã gặp đều là những người chưa bao giờ xuất hiện trong cốt truyện của tôi, chẳng hạn như vị giáo sư này.

Ở đây khoảng một tuần, tôi thấy vị giáo sư này là người tốt nhất trong số những người tôi đã gặp cho đến nay. Cô ấy tốt bụng và không hề phân biệt đối xử với học viên nào cả, không giống như các giáo sư khác, những người ngang nhiên ưu ái những học viên có tài năng hoặc có gia thế lớn.

Hầu hết các giáo sư đều là các "thiên tài" đã từng học ở đây, hoặc có kha khá thành tích khủng. Tất cả đều có niềm tự tôn của riêng mình, và do đó chỉ chú ý đến những học sinh hàng đầu và bỏ qua những học sinh tầm thường khác.

Dù họ không nói thẳng ra, nhưng biểu cảm của họ lại nói lên tất cả. "Tại sao tôi phải dạy cậu cơ chứ? Cậu có gì xứng đáng để được tôi bỏ công ra dạy không?"

Ngay cả khi chúng tôi không được coi là xuất sắc như Kevin và những người khác, việc chúng tôi có thể ghi danh vào Lock này thì có nghĩa là chúng cũng có năng lực chứ bộ.

Lấy chủ sở hữu của cơ thể này làm ví dụ này. Mặc dù cậu ta là một trong những người có thứ hạng thấp nhất trong lớp, nhưng nếu cậu ta ghi danh vào bất kỳ học viện nào khác, cậu ta có thể được coi là một tài năng thuộc trình cao vì những tài năng cấp D vẫn rất được coi trọng do liên tục dân số ngày càng giảm.

Thật chả công bằng gì hết.

Rời khỏi lớp học kỹ sư, tôi bình tĩnh trở về phòng để thay đồ. Lớp tiếp theo là "hợp tác chiến thuật", một khóa học mới áp dụng công nghệ thực tế ảo để đào tạo học viên. Tôi thực sự khá hào hứng với khoá học này, vì công nghệ thực tế ảo là thứ mà bạn có thể chỉ có thể thấy trong phim và tiểu thuyết giả tưởng.

Cởi bỏ bộ đồng phục màu xanh thanh tao ám chỉ rằng tôi đang học năm nhất, tôi mặc một bộ quần áo bó sát màu xanh da trời sẫm vào.

Các đồng phục được chia thành ba màu khác nhau, xanh thanh tao, xanh lá cây đậm và đỏ rực như máu. Màu xanh thanh tao chỉ dành cho học viên năm đầu tiên, màu xanh lá cây đậm dành cho năm thứ hai, và bộ đồng phục màu đỏ như máu dành cho năm thứ ba. Nó được sắp xếp như vậy để các bang hội đến tuyển dụng học viên sẽ có thể phân biệt giữa năm đầu và thứ ba. Các học viên năm thứ ba là mục tiêu chính của họ vì họ chỉ còn một năm nữa là tốt nghiệp.

Khi cố gắng mặc bộ đồ bó sát vào người, tôi thầm chửi rủa những người đã thiết kế ra bộ đồ này.

Thoải mái là từ cuối cùng có thể xuất hiện trong đầu tôi khi tôi thử mặc bộ đồ bó sát này. Khoan chưa đề cập đến việc tôi phải mất khoảng 5 phút để mặc bộ đồ, nhưng cái tên "bó sát da" đồng nghĩa với việc tôi có thể cảm thấy tất cả các cơ của mình bị nén chặt bởi bộ đồ.

Mặc bộ đồ này khiến cử động của tôi trở nên vô cùng cứng nhắc. Bởi vì nó quá chật nên trông giống như tôi là một con rô bốt đang tập đi vậy. Và hơn nữa, nhìn vào bộ dạng của mình trong gương khiến tôi ước mình chết quách đi cho rồi.

Xấu đê tiện.

Rất may, khoảng cách giữa ký túc xá và lớp "hợp tác chiến thuật" cũng khá gần, nên tôi đỡ phải lo về việc đi lại trong bộ đồ ô dề này.

Khuôn viên trường có diện tích khoảng 5 km vuông và được chia thành 8 khu A, B, C, D, E, F, G, H.

Khu vực giảng đường nằm trong khu A. Nó nằm ở phía trên bên trái của khuôn viên và gồm có ba tòa nhà hình bầu dục với kích thước như nhau. Lý do tại sao có tới ba tòa nhà là vì năm thứ nhất, năm thứ hai và năm thứ ba đều được tách ra.

Khu B là khu vực không phận sự đối với học viên, và là nơi đặt văn phòng của các giáo sư. Nếu bạn có thắc mắc hoặc cần gặp giáo sư sau giờ học, bạn sẽ phải đi sang khu B. Nó nằm ngay cạnh khu A và bao gồm một khu phức hợp rất rộng, với một tòa nhà bằng kính cao như kim tự tháp.

Khu C là nơi đặt các phòng thí nghiệm và cơ sở nghiên cứu. Để có thể vào phòng thí nghiệm, người đó cần được giáo sư giám sát đi theo phòng trường hợp có sự cố xảy ra. Vì cơ sở đó khá nguy hiểm, nên khu C nằm cách xa các khu khác và được các hệ thống phòng thủ cấp quân sự bao quanh để gác.

Khu D là nơi tôi hiện đang hướng tới, và đó cũng là nơi có các phòng thực tế ảo. Đó là một căn phòng chứa đầy các hộp con nhộng mà mỗi học sinh có thể sử dụng để vào thế giới ảo. Nó nằm dưới lòng đất và cách ký túc xá vài km, nằm trong khu E.

Trong khu E, các toà nhà ký túc xá được chia thành năm tòa khác nhau, sắp xếp từ toà nhỏ nhất đến toà lớn nhất. Tòa nhà xa nhất và cũng là tòa nhà trông xấu xí nhất là khu "ổ chuột vàng". Nó là ký túc xá rẻ nhất trong khuôn viên trường, và cũng là nơi dành cho những người không có khả năng chi trả hay giàu gì.

Ngay bên cạnh tòa nhà "ổ chuột vàng" là tòa nhà Horned Sheep, và đó là nơi tôi hiện đang ở. Điều kiện sống thì có tốt hơn một chút so với khu "ổ chuột vàng", nhưng nó vẫn chả là gì nếu so với ba tòa nhà tiếp theo, tòa nhà "Manticore", "Hydra" và "Leviathan".

Bắt đầu từ tòa nhà "Manticore", mỗi người ở đó sẽ có khu tập luyện cá nhân riêng ở trong phòng của mình, và có một quản gia riêng sẽ phục vụ mọi nhu cầu của họ.

Tòa "Hydra" cũng giống như tòa nhà "Manticore", cũng có cơ sở đào tạo cá nhân cũng như quản gia riêng. Tuy nhiên, các cơ sở đào tạo của họ cao cấp hơn nhiều, và học viện còn cung cấp cho học sinh chế độ ăn cá nhân. Các bữa ăn đều được nấu bởi các đầu bếp chuyên nghiệp và dùng nguyên liệu từ các loại thảo mộc và quái vật quý hiếm.

Cuối cùng là tòa nhà "Leviathan". Tòa nhà duy nhất mà chỉ có thể vào được bằng tiền. Đây là nơi cư trú của ‘tinh hoa" học viện. Cho dù bạn giàu có đến đâu, trừ khi bạn chứng minh được rằng bạn là một tài năng có một không hai, thì bạn sẽ không bao giờ có thể bước vào đây. Tòa nhà này được xây nên với hy vọng nuôi dưỡng những tài năng trong tương lai có thể chiến đấu với lũ ác quỷ đang hoành hành trên toàn thế giới. Học viện đặt rất nhiều tâm huyết vào việc tạo ra tòa nhà này, vì nó là nơi nuôi dưỡng những trụ cột tương lai của nhân loại. Bất cứ điều gì bạn muốn đều đã có sẵn ở đó. Cơ sở đào tạo, thức ăn cao cấp, quản gia, hồ bơi, phòng VR, cơ sở nghiên cứu bảo mật cao, nếu bạn cảm thấy thiếu thứ gì đó, bạn chỉ cần nói và nó sẽ được đáp ứng vào ngày hôm sau.

Khu G là nơi đặt cơ sở huấn luyện, và nó nằm bên trong một tòa nhà kiến trúc hình vuông lớn. Nó cách khu A khoảng 2 phút và cách khu E tầm 5 phút. Bởi vì đây là một cơ sở đào tạo công cộng nên cần phải đặt chỗ trước để sử dụng cơ sở này.

Cuối cùng là khu H, khu vực chứa thư viện và "khối lập phương". "Khối lập phương" là khu vực cấm vào, và chỉ những cá nhân có cấp bậc cao nhất mới được vào. Lý do tại sao nó được coi là một khu vực cấm là vì nó là nơi lưu trữ tất cả các bộ kỹ năng bí mật, cũng như các loại thuốc và thảo mộc thần thánh. Các bộ kỹ năng có thể sánh ngang với [Kiếm Kỹ Keiki] cũng được lưu trữ bên trong cơ sở, càng tăng thêm tầm quan trọng của khu vực đó.

Vào đến bên trong phòng VR, tôi nhận thấy hầu hết mọi người đều bước đi theo kiểu robot khiến tôi khẽ bật cười.

Rõ ràng là không phải ai cũng như vậy, vì một số người đang thư thả đi lại trong bộ đồ bó sát cho thấy đây có lẽ không phải là lần đầu tiên họ sử dụng VR.

Bởi vì chúng tôi mặc đồ bó sát người nên con trai và con gái sẽ được tách ra và đi vào các phòng khác nhau, điều này khiến tôi có hơi khó chịu vì tôi không ngại nhìn Amanda và những người khác mặc bộ trang phục này đâu.

Ấy khoan, bỏ bỏ bỏ. Vì tôi là tác giả của cuốn tiểu thuyết này, nên tôi biết rõ tính cách của dàn nhân vật chính, và do đó tôi biết rằng nếu tôi nhìn bọn họ trong bộ đồ đó thì ngày này năm sau là đám giỗ tôi mất.

"Được rồi, tất cả chú ý vào đây."

Cũng mặc một bộ đồ bó sát, vị giáo sư bước vào phòng, thu hút sự chú ý của mọi người có mặt.

Dáng người cao, với mái tóc đen gọn gàng và một ánh mắt sắc sảo kia chính là giáo sư của lớp học này. Anh ta hiện đang nở một nụ cười dịu dàng và lấy ra một chiếc máy tính bảng nhỏ để điểm danh.

Nhìn phong thái dịu dàng điềm đạm như thể anh ta là người đẹp nhất trên trái đất, tôi thầm chế nhạo anh ta.

Tôi biết tỏng con người thật của anh rồi.

Giáo sư phụ trách lớp VR tên là Alfonse Thibaut và thực sự là một nhân vật sẽ xuất hiện thường xuyên trong phần đầu tiên của cốt truyện.

Nói tóm lại, gã ta có thể được coi là một tên trùm phản diện nhỏ.

Tuy không phải là một nhân vật phản diện cao cấp gì, nhưng gã ta sẽ là một đối thủ khó nhằn với nhân vật chính hiện tại.

Con quỷ mà gã ta ký kết hiệp ước đến từ tiểu tộc Bóng Đêm, là một nhánh phụ của quỷ tộc Tham Lam, một trong bảy quỷ tộc chính.

Các con quỷ được chia thành bảy quỷ tộc, mỗi quỷ tộc tương ứng với thất hình đại tội mà nhân loại biết đến là kiêu căng, tham lam, thịnh nộ, đố kỵ, sắc dục, phàm ăn và lười biếng.

Mỗi quỷ tộc sẽ có một quỷ công tước mạnh khủng bố cầm đầu, nếu không muốn nói là mạnh hơn những lãnh đạo cấp cao nhất trong lãnh thổ nhân loại, thuộc tầm cấp SS trở lên.

Bên trên bọn chúng sẽ là Quỷ Vương, kẻ ở thời điểm hiện tại có thể tiêu diệt toàn bộ nhân loại chỉ bằng cái búng tay. Tuy nhiên, do sức mạnh khủng bố của mình, y hiện đang bị nhiều quyền năng khác nhau ngăn cản y xâm nhập vào lãnh thổ của con người.

Đó là cho đến khi đại thảm họa thứ ba ập đến, và cũng là lúc cuộc chiến thực sự giữa loài người và ác quỷ sẽ bắt đầu.

Tôi thực sự rất biết ơn vì tôi là người có thứ hạng thấp nhất trong lớp, vì điều đó có nghĩa là tôi sẽ ít thu hút chú ý hơn. Ngoài việc thỉnh thoảng bị bắt nạt ra thì tôi đang sống một cuộc sống khá thoải mái, không giống như Kevin, người thường xuyên bị các bạn cùng lớp ghen tị và những kẻ phản diện kiếm chuyện bởi vì tài năng vượt trội kia.

"Vì tất cả mọi người đều có mặt, tôi sẽ bắt đầu các máy để các em có thể vào khi tôi ra hiệu."

Thấy mọi người đều có mặt, Giáo sư Thibaut mỉm cười và đi về phía bàn của mình, nơi có một màn hình lớn.

Gõ một vài lệnh trên màn hình, gã gọi tên từng học sinh.

"Ren Dover, vui lòng đến viên nhộng số 55."

Nghe thấy tên mình được gọi, tôi cố kiềm nén cơn phấn khích và tiến về phía viên nhộng được chỉ định.

Bỏ qua tiếng cười khúc khích từ một số bạn cùng lớp, những tên thì thầm những từ ngữ thô thiển hoặc khiếm nhã, tôi hào hứng tiến lại gần viên nhộng của mình.

Cuối cùng tôi cũng có thể bước vào thế giới ảo mà tôi chỉ có thể thấy trong tiểu thuyết và phim ảnh.

Vào trong khoang chứa và chỉnh lại chiếc mũ bảo hiểm trên đầu, tôi kiên nhẫn chờ đợi sự hướng dẫn của giáo sư.

"Học sinh Dover ổn chứ?"

"Ổn cả."

"Được rồi, mô phỏng ảo sẽ bắt đầu sau 3..2 ... 1 ..."

-Tak

Điều cuối cùng tôi nghe thấy là tiếng phím được nhấn trước khi mọi thứ tối sầm đi.