“A… Là một chiếc sandwich.” Tôi từ phòng thí nghiệm đi ra, kinh ngạc nhìn bữa sáng mà Scotch chuẩn bị cho tôi, nó đơn giản đến ngạc nhiên.
“Ừ, bởi vì nghĩ tôi nghĩ Cacao lớn lên ở nước Mỹ, cô có thể không quen với bữa sáng thuần túy kiểu Nhật. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy Sandwich tương đối thích hợp.” Scotch từ phòng bếp đi ra trả lời
“Không phải tôi chê món ăn đơn giản, mà đồ ăn càng đơn giản tôi càng thích.” Tôi kéo ghế ngồi xuống, cắn một miếng Sandwich trên đĩa, mắt sáng lên “Chà…Anh đã hấp bánh sao?”
“Ừ.”
“Rau xà lách vẫn còn hơi nóng…nhưng nó vẫn giữ được độ giòn… Anh đã ngâm qua nước ấm phải không?”
Đối phương hơi sửng sốt, sau đó bật cười “Đúng vậy.”
“Cảm giác không giống vị của chân giò hun khói…Tôi nhíu mày, cầm bánh tiếp tục nếm thử “Là sử dụng phương pháp đặc biệt để xử lý?”
“Cô ăn thấy sao?” Scotch cười cười, trả lời: “Tôi đã quét một lớp dầu oliu lên miếng chân giò hun khói.”
“A…Thì ra là thế.” Tôi lộ ra vẻ kinh ngạc, cũng ghi nhớ phương pháp đặc biệt này trong lòng một lát nữa tôi ghi vào quyển sổ tay về những điều tâm đắc trong mấy lần ghé thăm các nhà hàng.
Tôi khá hài lòng với bánh Sandwich này. Tuy đơn giản nhưng hương vị rất ngon, hơn nữa sử dụng phương pháp làm đặc biệt này chứng tỏ đối phương rất có thành ý.
Cũng không phải vì tôi lớn lên ở Mỹ mà làm món kiểu Mỹ cho tôi. Nước sốt bên trong Sandwich sử dụng tương đậu của Nhật, mang đến hương vị Nhật Bản. Hơn nữa anh ta cũng chuẩn bị một ít dâu tây và việt quất trang trí bên cạnh, nhìn khá bắt mắt.
Bên cạnh còn pha một ly trà mơ, rất có không khí của Nhật,..ừm, hơi chua.
Nói chung…có thể chấm bảy, tám điểm.
Thấy tôi yên lặng ngồi ăn, Scotch cởi tạp dề xuống, thuận tay đặt vào ghế bên cạnh rồi ngồi xuống.
Tôi nhìn sang, bây giờ anh ta mới cởi tạp dề…Chẳng lẽ nếu tôi không thích bánh Sandwich này, anh ta sẽ chuẩn bị món khác sao. Thế cũng quá tận tâm rồi.
Tôi ăn xong bữa sáng, tâm trạng có phần xúc động.
“Được, như vậy tiếp theo…” Tôi bưng ly trà mơ uống một ngụm, ngồi nhìn Scotch dọn dẹp bát đĩa, rồi đưa ra kế hoạch tiếp theo “ Lát nữa cùng tôi đi dạo phố đi.”
Scotch như bị nhấn nút tạm dừng, hơi khựng lại một chút, sau vài giây lại tiếp tục làm: “Cacao, cô không có nhiệm vụ gì sao?”
Tôi hiểu ẩn ý trong lời nói đối phương, tiếp tục ngồi ở vị trí cũ uống trà. Dùng giọng điệu của người từng trải sự đời, đầy kinh nghiệm trả lời: “Anh còn quá trẻ để biết nhiều chuyện…Tôi sẽ nói cho anh biết một bí mật mà tôi không nói cho Bourbon vào thời điểm đó.”
Nhà bếp trong biệt thự này là kiểu bếp mở, nên ngồi đây tôi có thể thấy Scotch đang rửa chén.
Chẳng qua là người kia đang đưa lưng về phía tôi.
Anh tắt vòi nước đi, tiếng nước ngưng lại, nhưng không có quay người, trực tiếp hỏi: “Bí mật gì?”
“Lần đầu tiên của tôi với Bourbon… à, chỉ là một lần thôi. Tóm lại, khi tôi gặp anh ta, anh ta có nói một câu…anh ta muốn leo lên vị trí cao.” Tôi nói và uống một ngụm trà, “Bí mật này chính là…Nếu thật sự muốn đi lên cao trong tổ chức, phải học được kỹ năng cần thiết.”
Nói tới đây, tôi cũng không nói nữa mà cố ý ngừng lại.
Scotch xoay người lại, nhìn về phía tôi, tò mò hỏi: “Kỹ năng gì?”
Tôi nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc: “Câu cá”
Scotch: “......”