"Em biết, Vermouth, chị thực sự thích em giữ hình tượng hiện tại mà." Tôi nghĩ về cuộc trò chuyện tối nay, trầm ngâm, "Nhưng ... Mặc dù em không thể làm theo cách của Vermouth, em cảm thấy biểu hiện của em đêm nay thực sự khá tốt. "
Ít ra thì tôi cũng đã dùng lời nói của mình để khiến đối phương bối rối, hơn nữa còn đạt được mục đích của mình, khiến anh ta bằng lòng nấu bữa sáng cho tôi.
"Tôi cảm thấy tôi không muốn nghe quá trình diễn ra như thế nào đâu ... Được rồi, nói chút chuyện ngoài lề đi ... Người của chúng ta ở Dortmund đã bị BND phát hiện, mặc dù đã kịp thời tiêu hủy những tư liệu về tổ chức, nhưng chúng ta không còn bản sao lưu nào khác. Tôi nhớ tôi đã yêu cầu em ghi nhớ danh sách những người bên trong, qua hai ngày nữa Gin sẽ hỏi em để lấy đó."
... Đây không phải là chuyện ngoài lề mà là chuyện chính sự đó nha!
Thật đấy, chính vì dáng vẻ này của Vermouth tôi mới có tư tưởng mỗi ngày đều nghĩ về việc nên học câu cá như thế nào!
Mặc dù cá nhân tôi cũng thích dáng vẻ này.
"Hiểu rồi, đó là danh sách mà sếp Rum đã nhờ em xử lý ba năm trước, đúng không? Em đều nhớ kĩ, cứ để sếp Gin trực tiếp tìm em là được."
Cùng lúc đó, Scotch, người đã rời khỏi biệt thự của Cacao, đang ngồi trong một quán bar.
Đối diện với anh ta là người bạn thời thơ ấu, Bourbon.
“Anh đi thăm dò kết quả như thế nào rồi?” Bourbon hỏi.
Anh ta biết về chuyến đi lần này của bạn mình, hơn nữa cũng đồng ý chuyện đó.
Rốt cuộc Cacao là người đã đoán trúng người sẽ tham gia nhiệm vụ. Hơn nữa từng nói với Scotch về việc nghi ngờ Rye là đặc vụ ngầm của FBI ... Bọn họ cũng là đặc vụ ngầm, rất khó để không suy nghĩ về vấn đề này.
Có thể bên kia chỉ thuận miệng đưa ra nhận xét mà thôi, thậm chí đối phương còn có vẻ không hợp nhau với Rye lắm, suy luận theo logic cũng có thể nói được... Nhưng tình cờ là Vermouth gọi tới, có thể tiếp xúc lần thứ hai với đối phương, tất nhiên, anh ta sẽ đồng ý ngay lập tức.
Chưa kể cả hai đều biết giá trị của nhau, và đã có ý định cố gắng liên lạc với nhau.
“Tôi thấy, tôi mới là người bị thử thì có.” Scotland cười khổ, “Thành thật mà nói, tôi nghĩ mình càng ngày càng không hiểu cô ấy.”
"... Anh mới gặp cô ấy lần thứ hai. Thời gian hai người ở chung và thời gian hai người trên máy bay không quá hai mươi tư giờ, phải không?" Bourbon ngập ngừng hỏi. Có chuyện gì xảy ra khiến đối phương nói "Tôi càng ngày càng không hiểu" với biểu cảm như "Tôi hơi mệt"?
Rốt cuộc, theo cảm nhận của Bourbon từ lần đầu tiên tiếp xúc với người bên kia ... Anh ta cảm thấy mặc dù tính cách của người kia có chút kỳ lạ, nhưng rất dễ nhìn thấu.
“Đúng vậy… Nói tóm lại, anh không cần lo lắng quá đâu.” Scotch không muốn nói về chuyện xảy ra ngày hôm nay, dù sao thì tâm lý cũng có chút quá khích, anh ta cũng không có manh mối gì vào lúc này. Nói ra cũng chỉ thêm một người suy nghĩ nhiều, không có tác dụng gì.
"Tôi sẽ xem xét nên làm gì tiếp theo ... Tôi còn phải nghĩ bữa sáng mai nên làm món gì đây này."
“Gì cơ?"
"À, ngày mai tôi phải dậy sớm đến nhà Cacao làm bữa sáng cho cô ấy ... Cô ấy không nói muốn ăn gì. Phạm vi quá lớn, hơi khó xử lý. . "
"..." Bourbon im lặng một lúc lâu, lại không hiểu, hỏi lại, "Anh thật sự mới gặp cô ấy lần thứ hai và mới ở bên cô ấy chưa đầy 24 giờ, đúng không?"