Hệ Liệt: Dạy Dỗ Tiểu Nàng Dâu

Quyển 6: 【Nữ nô của Đại Hãn】 - Chương 1: Chờ ta chơi nát lỗ nhỏ liền vứt bỏ nàng (H)

Đại Hãn Húc Liệt Phong vừa đăng ngôi sau cuộc đảo chính soán vị phụ hãn hoang da^ʍ vô độ.

Húc Liệt Phong từ một đứa con hoang bị phụ hãn bỏ rơi, tù đày ra tận biên thùy đã âm thầm chiêu binh mãi mã. Một đường gϊếŧ sạch anh em cùng cha khác mẹ, một đường gϊếŧ chết phụ hãn đăng ngôi đoạt vị.

Húc Liệt Phong tàn bạo sát phạt, nhưng lại có tiếng vô cùng chăm lo cho con dân.

Đăng ngôi 2 năm vẫn không lập hậu tuyển phi.

Hắn chán ghét nữ nhân chia bè kết phái hãm hại lẫn nhau, sát hại trữ vương.

Hắn căm thù ngoại tộc chen chân lộng quyền, ức hϊếp lương dân bá tánh.

Hắn mang dòng máu cυồиɠ ɖâʍ của vương tộc hung nô. Không phải hắn không có ham muốn, chẳng qua là không nhìn trúng đối tượng phù hợp yêu cầu ham muốn của hắn mà thôi.

Ngày nọ, vị Đại Hãn mà thế gian đồn đãi bị đoạn tụ thích nam nhân đó.

Trong một chuyến vi hành hồi cung, một cánh tay hắn mạnh mẽ ôm ngang hông tiểu cô nương thân thể đầy bụi bẩn đã ngất xỉu, một tay cầm cương bảo mã phóng nhanh trở về.

Thanh kiếm vắt ngang hông đẫm mùi máu tươi tanh nồng mới mẻ, hắn đã gϊếŧ người, số lượng cũng không ít.

Đại Hãn hạ lệnh từ nay dẹp sạch tệ nạn buôn bán nô ɭệ, giữa người với người chỉ có khế ước giao dịch người làm công và người thuê theo hàng quý hoặc hàng năm.

Trái lệnh! Gϊếŧ không tha!

—-----

Nơi căn phòng kín tràn ngập ánh nến lung lay, khắp bốn vách tường dán đầy hình cụ hoan lạc bằng ngọc thạch sáng lấp lánh mát lạnh của vương tộc hung nô.

Đại Hãn chưa từng dùng qua nên từ trước đến nay chúng chỉ như vật bày trí xa xỉ mà thôi.

Nơi chiếc giường lớn ở giữa căn phòng đã bật mở cơ quan dựng đứng, treo một thân thể trần trụi nho nhỏ trắng muốt hai tay hai chân dang rộng hình chữ X, chỉ phủ lên người một lớp vải đỏ mỏng, ẩn hiện khung cảnh tuyệt mỹ thánh khiết bên dưới.

"Hức…." Nàng mím môi sợ hãi nhìn nam nhân có chút quen thuộc lại xa lạ trước mắt.

"Sao hả? Hiện tại đã biết sợ? Ba năm trước là ai từ chối lời cầu hôn của ta để đính ước với tên tướng quân hèn nhát đó?" Đại Hãn nhếch môi cười châm chọc, hắn nâng ly rượu cay nồng, điềm tĩnh ngồi bên bàn trà đối hiện nàng.

"Sau lại Cha nàng thất thế, bị phủ Tướng Quân hủy hôn. Cuối cùng vương triều đổi chủ, Cha nàng dính vào trọng tội mua quan bán chức, hà hϊếp lương dân. Tịch thu gia sản tù đày ra biên ải. Nàng bị bắt đi bán vào chợ nô ɭệ cảm giác thế nào? Có bi thương tịch mịch như lúc ta bị nàng bỏ rơi sao?"

"Phong! Chàng có thể gϊếŧ ta mà!" Nàng có thể tự làm chủ sao? Nàng cũng chỉ là thứ nữ con gái của một vũ nữ mà thôi.

Nàng được gia tộc để mắt đến là vì vũ kỹ u hồn thoát tục, mỹ nữ đệ nhất vương triều sao? Thật châm chọc, nàng chỉ là một con cờ trong tay bọn hắn. Một dục nô cũng giống như mẫu thân của nàng mà thôi.

Không chút địa vị, không chút tự do.

"Chờ ta thọc nát lỗ nhỏ của nàng xong liền sẽ cho nàng toại nguyện! Mỹ Nữ Đệ Nhất Vương triều bị bán ở chợ nô ɭệ chỉ đáng một đồng vàng, thật nực cười, thật châm chọc! Chơi nát chán chê nàng rồi, ta liền mang nàng vứt ra đó, bán giá 2 đồng xu. Cảm thấy vừa lòng sao?"

Húc Liệt Phong bước đến đưa ngón tay nâng lên cằm nhỏ của nàng, nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn xoe trong vắt ngập nước vô cùng ủy khuất.

Vật nhỏ ngu xuẩn này còn không rõ hắn chính là Đại Hãn đi?

"Tùy ý chàng đi!" Nàng khép nhẹ đôi mắt, hai giọt nước mắt chầm chậm lăn dài. Khi xưa nàng không được lựa chọn, hiện tại liệu có thể sao?

Nhìn vào đôi mắt thù hận của Phong khiến lòng nàng tan nát xé rách từng mảnh từng mảnh.

Húc Liệt Phong bất giác đưa tay vuốt ve lau đi nước mắt trên má nàng.

Hắn hít sâu, áp môi cúi đầu hôn lên đôi môi mọng nước thơm hương sữa ngọt ngào ngày đêm mong nhớ.

Hạ Liên là vũ công, tuy mới 18 tuổi nhưng đôi chân vô cùng thon dài nuột nà. Chỉ tiếc thân hình nam nhân vương tộc hung nô cao lớn khổng lồ, trông nàng đứng cạnh chỉ như một đứa trẻ mới cập kê mà thôi.

Thân thể nàng bị treo lên rất cao mới có thể phù hợp dán dính nơi kết hợp với hắn, đầu nhỏ phải ngửa lên mới có thể đón nhận nụ hôn khi hắn cúi xuống.

"Hức… Ứm… ưm…"

Hạ Liên cảm nhận rõ ràng bàn tay phải của hắn luồn vào trong tấm lụa đỏ để cọ mài bao trọn lấy nơi tư mật của nàng xoa bóp vuốt ve.

Môi lưỡi Húc Liệt Phong trúc trắc xâm nhập đấu đá, liếʍ mυ'ŧ lung tung trong khuôn miệng thơm ngọt của nàng.

"Ứm…Ứm…Ứm…Ứ… Ứ…Ư ư ư…" Nàng run rẩy ủy khuất muốn nhích người né tránh, nhưng phần hông đã bị trói dính trên ván giường dựng đứng không cách nào thoát đi.

Hai mắt rưng rưng mở lớn muốn cầu xin, nhưng hắn đã khép chặt hai mắt để tận hưởng kɧoáı ©ảʍ sờ nắn nơi tư mật hắn ngày đêm mong nhớ.

Non mịn mỏng manh, hương thơm thanh thuần thánh khiết thoang thoảng.

Hắn chen một ngón tay chai sần lách qua hai mảnh âm thần, luồn qua hai mép môi thịt non nớt, cọ mài vào khe rãnh chưa từng có người ghé thăm của nàng.

"Hư… Hừm…." Chỉ sờ sờ nắn nót thôi đã khiến da đầu hắn run rẩy tê dại rồi, thật sảng!

"Ứm Ứm ứm ứm ứm… Ứm Ứm ưm ưm …" Nàng chịu không nổi co giật mông nhỏ muốn tránh đi, nơi tư mật của nàng làm gì từng trải qua cảm giác bị xâm lược khủng bố bí bách thế này?

P/s: Tác Giả đã Dừng Đăng tại Website này!!!