Hắc Ám Giao Nhân Vương vô cùng ngạo kiều nhìn ngắm tuyệt tác huyết hoa mà mình vừa tạo ra, vừa định trêu chọc tiểu mèo hoang của hắn một chút, thì nhìn lại liền thấy nàng đang nhắm tịt mắt khóc đến rối tinh rối mù.
Hắn nghiến răng nghiến lợi.
"Còn không mau nuốt cho hết? Nàng khóc cho ai xem?"
"Ô ô ô… Ta nuốt cả dòng họ con cháu nhà ngươi! Đồ con cá chết thối! Chạm vào cửa tử ©υиɠ của ta rồi làm sao mà nuốt? Ô ô ô ô!" Nuốt nuốt nuốt cả mười tám đời nhà hắn ô ô ô.
Cửa tử ©υиɠ bị đội lên đau chết nàng ô ô ô.
Giao Nhân Vương ngẩn người, hắn thử cảm giác một chút, quả nhiên chạm đến đáy huyệt của nàng rồi, còn đội luôn lên cửa tử ©υиɠ một chút.
Hèn gì tiểu mèo hoang của hắn bị đau đến mức chết đi sống lại thế này.
Nghĩ cũng tội mà thôi cứ mặc kệ nàng.
Ai bảo đến giờ phút này nàng vẫn còn độc mồm độc miệng với hắn?
Hắn nhịn không được phì cười, nhẹ nhàng đỡ nàng xoay người lại nằm ngửa ra mặt giường.
"Đồ ngốc! Nằm yên thả lỏng, mở rộng hai chân ra!"
"Ngươi dám bỏ cá con vào trong đó, ta sinh ra một con cắn rớt một con! Ô ô ô ô ô…" Đau chết nàng, đồ con cá thối.
Cự căn thô nóng của hắn được mật dịch cùng xử nữ huyết của nàng tắm gội bôi trơn vô cùng thoải mái thoả mãn, từng vòng nếp gấp mị thịt non mềm kéo căng co rút xoa nắn cắи ʍút̼ khiến hắn tê dại cả da đầu.
Hắn đặt nàng dưới thân, cố gắng không đè ép để cơ thể nhỏ nhắn của nàng được thoải mái hoạt động.
Hắn quỳ bò ở giữa, banh rộng hai chân run rẩy yếu ớt của nàng ra.
"Ngươi đừng có bày trò, đừng có ghim đống lông xù xì xấu xí đó vào huyệt của ta! Đừng có mà đâm sâu vào trong nữa! Ô ô ô ô ô…" Nàng thấy rõ ràng hung khí khổng lồ của hắn còn nằm cả đoạn bên ngoài ô ô ô.
"Rồi giờ là bổn vương ăn nàng hay nàng ăn bổn vương!" Đâu ra mà lắm yêu cầu vô lý lạ lùng thế nhỉ?
"Ngươi bảo ta phải NUỐT ngươi, không phải à? Ô ô ô… Con cá xấu xa! Ô ô ô… Đau chết lỗ nhỏ của ta rồi ô ô ô…"
"Phì… Nàng không sợ bổn vương?" Những ai từng gặp qua hắn, bất kể là người là thú là yêu ma quỷ thần đều không chán ghét e dè thì chính là hoảng sợ ghê tởm.
Riêng trong mắt nàng, hắn chỉ thấy sợ quật cường ghét bò.
Là ghét bỏ hắn cưỡng bức, cường thủ hào đoạt cướp lấy trong sạch và thân thể nàng. Chứ không phải vì vẻ ngoài hay thân phận của hắn mà ghê tởm bài xích.
"Ta là một con mèo là một con mèo! Ô ô ô ô… Sợ cá mới có quỷ! Ô ô ô ô…"
"Tiểu mèo ngốc, bổn vương là hắc ám giao nhân vương là chủng tộc khát máu tà ác nhất đại dương, hiểu sao?"
"Cùng lắm là bị ăn thịt thôi! Ô ô… Con cá xấu xa nhà ngươi lại thích thọc thọc lỗ nhỏ của ta! Ô ô ô…"
"Phì…Không thèm nói nhiều với đứa ngốc quật cường như nàng! Ta sẽ kiềm chế nhẹ nhàng nhất có thể! Nhưng lúc ta bị du͙© vọиɠ chi phối rồi thì nàng tự mà lo thân! Hắc hắc hắc!"
Giao Nhân Vương tà mị híp mắt nguy hiểm tươi cười.
Liền cúi người nâng lên thân thể, cong hông chậm rãi nhồi nhét ra vào mị huyệt non nớt vô cùng nhẹ nhàng.
"Á…..Aaaaaa… Ta muốn thiến chết con cá thối nhà ngươi! Ô ô ô…"
Giao Nhân Vương gọi ra xoáy nước quấn quanh thân hình của cả hai, nâng lên giữa không trung.
Xoáy nước nâng đỡ, bao bọc lấy thân thể cả hai, nơi nào cần kết hợp liền không cách nào tách rời, nơi nào cần tự do thoải mái thì đều có thể quẫy đạp lung tung không bị kìm giữ.
"Gru!" Giao Nhân Vương trực tiếp ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của nàng vào lòng, tuỳ ý đôi chân nàng banh rộng hay đạp loạn.
Hắn cúi đầu hôn lên đôi môi mọng đỏ cong cong đáng ghét của nàng, eo hông gồng cứng nhẹ nhàng ngoáy lộng mị huyệt non nớt.
"Ứ Ứm… Ứ ư ư ư…" Mật huyệt lần đầu tiên bị dị vật xâm phạm, làm sao chịu đựng nổi cự căn thô lớn nóng bỏng của Giao Nhân Vương nhồi nhét đâm thọc?
Nàng đau đớn oằn mình nấc lên, cũng chẳng còn hơi sức mà mắng chửi hắn.
Hơi thở của nàng hoàn toàn bị hắn cướp đoạt chi phối.
Vì thân thể quá mức kiều tiểu, nàng bị hắn nắm lấy cằm nhỏ ngửa đầu lên trên cho hắn dễ dàng cúi đầu cắи ʍút̼ làn môi xinh xắn yêu dã.
"Ứ ứ ư ư…" Hai chân thon của nàng giơ thẳng lên giữa không trung đá loạn, lỗ nhỏ bị hung khí sắc bén của hắn thọc ngoáy đảo lộng tàn phá từng nếp gấp mị thịt non nớt, kéo căng co giãn.
Đỉnh đầu nấm bắt đầu nhấp nhấp đỉnh đội lên cánh cửa tử ©υиɠ khép kín không kẽ hở của nàng.
"Ứm Ứm Ứm…. Ưm…" Nàng cố gắng giãy giụa thoát khỏi đôi môi bá đạo của hắn nhưng vô vọng.
Nơi thần bí non mềm nhất bị hung khí sắc bén tàn phá nghiền nát muốn phá cửa xông vào trong.
Nàng đau buốt, nước mắt tuôn rơi thành chuỗi.
Âm thanh gào khóc nghẹn lại trong cổ họng.
Nàng mở lớn đôi mắt to tròn trong suốt hoảng sợ nhìn vào đôi mắt màu huyết sắc sáng rực của hắn.
Hắn không chút nào có ý định dừng lại hay chậm lại, mà híp mắt tà mị tràn đầy ý cười trêu chọc nàng
Eo hông hắn càng thêm mạnh mẽ ngoáy sâu thọc mạnh ra ra vào vào.
Chỉ là chưa muốn xông vào bên trong cánh cửa cuối cùng chiếm lĩnh vùng đất thần bí nhất của nàng mà thôi.
"Ứ….ứ… Ư ư ư ư…" Nàng thống khổ oằn oại, cong người gồng mình, tự giác mở rộng hai chân giữa không trung để giảm bớt cơn đau buốt do mị huyệt non nớt quá mức chật hẹp.