Thẩm Ngân

Chương 7

"Đó là thứ có thể làm cho em vui vẻ."

Thẩm Ngân hoài nghi, tò mò lại vây quanh nó vài lần, nhìn thế nào cũng không cảm thấy thứ này có thể làm cho mình vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn sắp nhăn lại thành một đoàn.

Tạ Lang Nguyên dường như đã nhìn ra sự khó hiểu của cô, nghẹn cười nói: "Được rồi, đừng nhìn nữa, hiện tại còn không thể cho em biết được. "

"Tại sao?" Cô gái chớp mắt.

"Chờ em có quỳ thủy rồi nói cho em biết." Tạ Lang Nguyên không tiếp tục đề tài này nữa, kéo tay cô lại, một lần nữa cầm lấy côn ŧᏂịŧ, tay to bọc trên mu bàn tay cô, thân mật dạy cô: "Ngân Bảo siết chặt tay, đúng, sau đó di động lên xuống như thế này, a... Ngân Bảo thật tuyệt..."

Cô gái chưa từng làm công việc nặng nhọc, lòng bàn tay mềm mại, hơn nữa cũng học rất nhanh, hắn chỉ nắm tay bao bọc vài cái, cô gái liền có thể làm theo, nặng nhẹ nhanh chậm nắm chắc đều rất đúng chỗ.

Mặc dù làm bằng tay không thể so sánh với giao hợp, nhưng nó cũng có hương vị của nó.

Nhất là thủ pháp ngây ngô phối hợp với vẻ mặt ngây thơ, làm cho Tạ Lang Nguyên luôn thích ăn quả chín lần đầu tiên có hứng thú với quả chát.

Trước kia không phải chưa từng chơi xử nữ, nhưng luôn cảm thấy thiếu chút gì đó, bây giờ bị Thẩm Ngân trêu chọc, mới biết được nguyên nhân trong đó.

Xử nữ nơi phong nguyệt phần lớn đều được dạy dỗ qua, tuy chưa phá thân, nhưng thủ pháp ánh mắt đều rất thành thạo. Con gái nhà tốt ngây ngô là ngây ngô, nhưng không khỏi quá mức cứng ngắc.

Thẩm Ngân lại vừa vặn, trong thuần khiết lại mang du͙© vọиɠ, là loại mà đàn ông yêu thích nhất.

Tuy rằng không biết đang làm cái gì, nhưng Tạ Lang Nguyên gợi cảm trầm thấp và xung quanh phát ra sắc dục, làm cho hai má Thẩm Ngân bất tri bất giác liền khô nóng.

Cô nhìn cái thứ trong tay đến xuất thần.

Một thứ giống như cây gậy màu đỏ thò ra thụt trong lòng bàn tay, cây nấm có thể rỉ nước mà cô nhìn thấy lúc trước, dưới ánh mắt chăm chú của cô lại chậm rãi phun ra một vũng nước, chảy đến mu bàn tay, Thẩm Ngân nghĩ đến mùi vị kia, đột nhiên buông dươиɠ ѵậŧ ra, đưa tay muốn đi tìm đồ lau, đôi mắt đào hoa vốn đang rũ xuống mở ra.

"Ngân Bảo?"

Thẩm Ngân để lộ vết nước trên mu bàn tay: "Tay bẩn rồi, phải lau."

Tạ Lang Nguyên gối tay sau đầu, chậm rãi nói: "Còn chưa bắn, không cần lau."

"Nhưng bẩn rồi." Thẩm Ngân căng thẳng, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nói.

"Bắn còn có thể bẩn hơn, chờ bắn rồi lau sao."

Liên tiếp nói mấy chữ "bắn", lúc này Thẩm Ngân mới để ý tới chữ rõ ràng nghe rất quen, nhưng giờ phút này rất xa lạ.

"Bắn?"

Tạ Lang Nguyên nhếch môi cười khẽ, gương mặt vốn tuấn lãng càng thêm yêu nghiệt gợi cảm, Thẩm Ngân lại một lần nữa nhìn đến ngây người.

"Muốn biết nó là gì không?"

Cô gái sững sờ gật đầu.

"Vậy thì lại động động đi."

Thẩm Ngân choáng váng tiếp tục động tác, đại khái qua tầm mười phút, cuối cùng cũng biết vì sao lại gọi là "bắn".

Khi dịch trắng sền sệt phun lên mặt, Thẩm Ngân kêu "nha" một cái, thế tới nhanh khiến đầu óc cô mơ màng mà quên che chắn, đáng thương hề hề nhắm mắt lại, để mặc cho dịch trắng kia phun đầy mặt.

Bắn xong, Tạ Lang Nguyên theo quán tính muốn cô liếʍ liếʍ dươиɠ ѵậŧ cho mình, nhưng nhìn thấy bộ dáng đáng thương của Thẩm Ngân, cũng quên muốn liếʍ, cầm áo lụa lau sạch sẽ cho cô.

Vừa lau, vừa nói: "Sao em cũng không tránh đi, trên tóc đều dính rồi."

"Anh cũng không nhắc nhở em, làm sao mà em biết nó đột nhiên phun nước chứ?" Thẩm Ngân giận dữ nói.

Tạ Lang Nguyên câm lặng.

Không phải hắn không nhắc nhở, mà là phụ nữ lên giường với hắn đều dùng miệng đón lấy, làm hắn cũng quên Thẩm Ngân vẫn chỉ là một con chim non.

Đương nhiên, Tạ Lang Nguyên làm sao có thể nói ra tình huống chân thật với Thẩm Ngân chứ? Đành phải ngầm thừa nhận cái tội danh này.

Náo loạn hồi lâu, Tạ Lang Nguyên cảm thấy có lẽ đã đến giờ lành, liền dẫn Thẩm Ngân đi kính trà cho cha mẹ.

Sau khi đứng lên, Thẩm Ngân yên lặng đứng bên cạnh Tạ Lang Nguyên nghe Tạ lão gia và Tạ phu nhân nói chuyện.

Nghe đến phiền nên muốn ngẩng đầu nhìn người một chút, gần như là cùng một lúc, hệ thống phát ra âm thanh.

[Mục tiêu công lược: Tạ Nhậm Nguyên, nam, 37 tuổi, có một con gái 12 tuổi... Nhiệm vụ công lược: Ân ái.]

Trong con ngươi phản chiếu hình ảnh một nam nhân thành thục mặc trường bào màu xám, trên mặt đeo kính mắt viền vàng, quanh thân tản mát ra khí tức uy nghiêm và xa cách.

Dường như là nhận ra ánh mắt của Thẩm Ngân, Tạ Nhâm Nguyên hơi nghiêng đầu, con ngươi lãnh đạm đặt ở trên người cô.

Mũi tai Thẩm Ngân bị bắt gặp ngay lập tức đỏ bừng, chột dạ lui về phía sau một bước, Tạ Lang Nguyên vẫn luôn nắm tay cô bị kéo về phía sau, quay đầu lại thấp giọng nói: "Làm sao vậy?"

"Không, không có gì."

Tạ Lang Nguyên nhíu mày: "Thật sao?"

Tạ Nhâm Nguyên vẫn luôn nhìn bên kia tự nhiên cũng chú ý tới động tĩnh của em trai và em dâu, lúc đầu hắn cho rằng Thẩm Ngân không thoải mái, sau khi nhìn thấy Tạ Lang Nguyên quan tâm Thẩm Ngân, liền dời mắt đi.

Ngược lại Tạ Diệc Hân bên cạnh hắn lại lặng lẽ quan sát thím nhỏ mới tới.

Tại sao nhìn thế nào cũng không thấy thím nhỏ giống người lớn, ngược lại lại giống bạn học trong trường của mình nhỉ?

Không còn cách nào khác, Tạ Diệc Hân là tôn bối (tôn: cháu, bối: vãn bối) duy nhất của Tạ gia không có anh trai chị gái, cũng không có em trai em gái, phải biết rằng bạn bè tốt trong trường đều có chị em có thể cùng nhau nói chuyện thì thầm, làm cho cô rất hâm mộ.

Cho nên khi nhìn thấy thím nhỏ cùng tuổi với cô, cô cũng nhịn không được mà muốn thân cận với cô ấy.