Tạ Lang Nguyên uống đến say khướt được khiêng vào phòng cưới, dưới sự chỉ dẫn của lão ma ma, Thẩm Ngân lại mơ mơ hồ hồ hoàn thành một loạt nghi thức như uống rượu giao bôi, phòng cưới lớn như vậy chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lão ma ma dặn dò cô, muốn cô giúp Tạ Lang Nguyên lau mặt, thay hắn cởi giày mới có thể ngủ.
Thẩm Ngân do dự một hồi lâu mới có động tác.
Tiến lại gần ngửi mùi vị trên người hắn một chút, lập tức ghét bỏ nhảy sang một bên.
Muốn đẩy hắn ra, nhưng người đàn ông trưởng thành cao 1m9 đâu phải là thứ mà một cô gái có thân hình nhỏ nhắn 1m63 như cô đẩy được. Sau khi thử vài lần, Thẩm Ngân từ bỏ, nhảy xuống giường, ôm lấy làn váy cưới bồng bềnh ngồi xuống ghế sô pha.
Tạm thời nằm ở đây một đêm vậy.
Tạ Lang Nguyên thật lâu không ngủ một giấc ngủ say như vậy, có thể là do uống rượu, lúc tỉnh lại đầu có chút choáng váng, quên mất hôm qua là ngày đại hôn của mình, cho rằng còn ở trong hương tình ôn nhu của tình nhân, theo quán tính kêu lên: "Thanh Uyển, rót cho anh một ly nước."
Thẩm Ngân đang ngồi xếp bằng trên sô pha ăn bánh ngọt muốn giả vờ không nghe thấy, nhưng hắn lại không ngừng kêu, cô gái đành phải rót một ly nước đặt lên đĩa bánh ngọt, một tay cầm, một tay ôm làn váy đi qua.
"Này." Thẩm Ngân oán giận để chén nước lên mặt hắn.
Tạ Lang Nguyên cầm cổ tay, dùng sức kéo một cái, kéo cô gái đến trên người, nước trong chén ào ào đổ ra, không hề nghiêng lệch, đúng lúc vẩy vào vị trí giữa hai chân.
Thẩm Ngân không để ý tới việc phải tức giận với hắn, sốt ruột xách chăn lên muốn ngăn nước: "Anh đứng lên trước! Nước đổ lên chăn rồi!"
Tạ Lang Nguyên còn đang mệt mỏi, xoay người đè cô xuống dưới thân, thân thể cường tráng vững vàng ngăn chặn thân thể nhỏ bé của Thẩm Ngân, giống như chó con liên tục cọ đầu vào cổ cô.
"Đừng nhúc nhích... Thanh Uyển..."
Thanh âm khàn khàn mà triền miên, nếu như không có hai chữ cuối cùng kia, Thẩm Ngân có thể sẽ tha thứ cho sự thô bạo của hắn.
Chỉ là cô gái tự cho là có lòng độ lượng rất lớn cũng hơi hơi tức giận vì hắn nhận lầm người, bĩu môi đẩy hắn ra: "Em không phải Thanh Uyển."
Động tác cọ cọ của Tạ Lang Nguyên dừng một chút, bởi vì tối hôm qua uống rượu mà đôi mắt có chút sưng khó khăn mở ra một khe hở, mơ hồ nhìn thấy một khuôn mặt non nớt.
Trầm mặc vài giây, Tạ Lang Nguyên hỏi: "Em là?"
Lần này Thẩm Ngân bộc phát rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã có chút thịt tức giận đến phồng lên, giận dữ trừng hắn: "Em là vợ anh!"
Tạ Lang Nguyên nhìn khuôn mặt đầy thịt kia, nhịn không được mà cười ra tiếng, ôm cô xoay người, để cho cô nằm trên người mình.
Tư thế thay đổi quá nhanh, Thẩm Ngân không rảnh bận tâm đến điểm tâm trên tay, hơi mất thăng bằng, điểm tâm lăn xuống trên chăn tơ tằm đỏ, mảnh vụn rơi đầy chăn.
Tạ Lang Nguyên hơi khép cặp mắt đào hoa lười biếng đảo qua, ngón tay thon dài ở trên thắt lưng cô tùy ý động đậy: "Anh nói này nàng dâu, sao lập gia đình còn ăn đồ ăn của trẻ con vậy?"
"Em đói!" Thẩm Ngân hợp tình hợp lý nói: "Còn nữa, anh đừng gọi em là nàng dâu, em có tên!"
Tạ Lang Nguyên nhớ tới cách xưng hô của Thẩm phu nhân đối với Thẩm Ngân, cười khẽ cầm tay cô chơi đùa: "Ngân Bảo, anh cũng đói bụng."
"Vậy anh ăn đi."
"Không phải chỗ đó đó, mà là nơi này."
Thẩm Ngân cảm giác lòng bàn tay chạm đến một thứ nóng bỏng, nhíu nhíu mày cúi đầu nhìn.
Tay của mình, đắp ở giữa chân Tạ Lang Nguyên.
Khi cô vừa định hỏi nơi này làm sao có thể đói, Tạ Lang Nguyên đột nhiên cầm tay cô động đậy, nhẹ nhàng xoa nắn thứ vừa mềm vừa cứng này.
"Ngân Bảo có quỳ thủy chưa?" Đôi mắt hoa đào mỉm cười tựa như có một cái móc câu, Thẩm Ngân nhìn ngây người, một hồi lâu mới ngây ngốc lắc đầu.
Đáy mắt thoáng hiện lên vẻthất vọng, Tạ Lang Nguyên khẽ thở dài nói: "Xem ra chỉ có thể dùng cái này."
Chơi thì chơi, Tạ Lang Nguyên cũng không đυ.ng vào nữ nhân chưa có quỳ thủy, đây là điểm mấu chốt của hắn.
Vừa dứt lời, Thẩm Ngân còn chưa kịp phản ứng, đã trơ mắt nhìn người đàn ông tựa vào đầu giường cởi nút quần tây, lôi từ bên trong ra một cái vật màu nâu đỏ to bằng cổ tay cô.
Bàn tay thon dài trắng nõn của nam nhân cầm lấy thứ kia, ngón cái đặt ở chỗ giống như cây nấm vuốt ve. Thẩm Ngân liền nhìn thấy, nơi đó có tiết ra một tơ bạc trong suốt sền sệt.
Đồng tử cô gái khẽ run lên, theo bản năng giấu bàn tay vừa chạm vào chỗ đó ra phía sau lưng.
"Ngân Bảo, đưa tay cho anh."
Thẩm Ngân chưa từng thấy qua thứ kia, vẻ mặt khẩn trương lắc đầu, bàn tay nhỏ bé nắm chặt áo càng giấu chặt hơn.
"Ngoan, Ngân Bảo, đưa tay đây, bằng không, chờ một chút không dùng tay, thì sẽ dùng cái này của em đấy." Tạ Lang Nguyên trực tiếp dùng tay mới nắm nam căn điểm vào giữa cánh môi cô gái, đoạn trước đầu lưỡi ngay lập tức nếm được một cỗ mùi vị quái dị nói không nên lời.
Có chút chát chát, và một chút tanh.
Hai hàng lông mày đẹp nhíu lại, trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
Anh ta cho mình ăn cái gì vậy?
Cô gái còn chưa học được cách che giấu tâm tư, Tạ Lang Nguyên vừa nhìn biểu tình kia của cô, liền biết cô đang suy nghĩ cái gì, lại lau ở miệng mã nhãn một cái, để cho càng nhiều dịch tuyến tiền liệt dính vào ngón cái, lần này, trực tiếp đưa đầu ngón tay cái vào trong miệng cô.
"Có ngon không?"
Thẩm Ngân trợn tròn hai mắt, không thể tin nhìn về phía hắn: "Anh, sao anh lại cho em ăn cái thứ này!?"
Cô thấy rõ ràng, chất lỏng trên ngón cái, là chảy ra từ trong côn ŧᏂịŧ kia!
Mặc dù cô không biết nó là gì, nhưng trực giác của cô tin rằng đó không phải là thứ gì tốt.
Tạ Lang Nguyên vui vẻ không được, trong phòng đều là tiếng cười trầm thấp của hắn: "Em có biết đó là cái gì không? Cứ ghét bỏ như vậy à."
Nghe hắn nói như vậy, Thẩm Ngân đúng là có suy nghĩ một chút, sau đó vô cùng thành thật lắc đầu.