Kế Hoạch Câu Dẫn Kim Chủ Sau Khi Sống Lại (NP)

Chương 19.2: Không quen biết

Cô nam quả nữ tiếp xúc lâu ngày, không khỏi nảy sinh cảm tình, lúc đó cô vừa đau khổ vừa yếu đuối, liền nhất thời kích động, đè người đó trên ghế sofa.

Sau đó cô liền tức giận mà hôn bậy bạ lên người con trai, đồng thời cũng kéo quần áo người đó xuống, nhưng người đó không hề kháng cự, vì vậy đó là lần đầu hai người ngủ với nhau.

Sau khi tỉnh rượu, Cố Tích vốn làm bộ như chưa từng có gì xảy ra.

Nhưng mà, buổi tối ngày thứ hai, anh ấy liền lên giường ngủ với cô.

Anh ấy còn chủ động đè lên thân thể cô, mà cô cũng rất hiểu chuyện, biết phân biệt thời thế, nên mối quan hệ giữa hai người đã tiến sâu hơn.

Mà bây giờ nghĩ lại, thì hai người chỉ dừng lại ở mức bằng hữu.

Dù sao cũng chưa từng trao đổi suy nghĩ với nhau, cắn bản là cô nói thì người kia nghe, căn bản không hề hỗ trợ gì cho nhau.

Nhưng mà khi trời tối cũng có người bầu bạn, trong lòng cô liền cảm thấy dễ chịu hơn, cô vứt bỏ hết những ý niệm tự sát, mà chậm rãi thích ứng với xã hội khắc nghiệt kia, sau khi có thể sống một mình, thì người kia liền biến mất không chút tăm hơi.

Ngay hôm đó khi cô về nhà, đã mua không ít quà vặt muốn ăn cùng với anh ấy, hơn nữa còn mua vị kem bạc hà mà anh ấy thích.

Người mà nữa năm nay không hề rời khỏi căn phòng nhỏ này, sao lại cứ như vậy mà biến mất.

Anh ấy không hề mang bất cứ thứ gì theo, bởi vì ở đây không có gì thuộc về người đó, thứ duy nhất biến mất là những bức vẽ kia.

Sau đó, do ngại tiền phòng nên Cố Tích liền chuyển đi, dọn đến một căn phòng nhỏ hơn, giảm bớt áp lực kinh tế, cô cũng không muốn làm ngày làm đêm, đến mức thở không ra hơi.

Mà nói mới nhớ, cô cũng không biết nên gọi người đó là gì.

Bây giờ nghĩ lại thì Cố Tích mới thấy, tính khí của mình quả thật không tốt, cuộc sống cũng vất vả, xem ra anh ấy đã nghĩ thông suốt mà trở về nhà rồi.

Dĩ nhiên, người đã không từ mà biệt, nhưng cuộc sống của cô cũng không quá khó khăn.

Người đó hệt như một cái cọc gỗ trôi giữa sông, mà người chết đuối là cô, khi mất sức thì cô ôm lấy cọc gỗ, đến khi có sức lại rồi, thì không cần người đó nữa.

Cố Tích ngồi trên sofa hồi đáp tin nhắn của Mạnh Cẩn Ngôn, nhưng Trương Tiêu lại huýt huýt cùi chỏ vào người cô.

"Sao đó?" Cô dường như mất kiên nhẫn.

"Nhìn kìa, người kia hệt như đi đến chỗ chúng ta, hơn nữa ánh mắt còn như đang nhìn cô?"

Ai cơ?

Cố Tích không nhịn được mà ngẩng lên nhìn theo tầm mắt của Trương Tiêu, sau đó nhất thời ngẩng người.

Quả thật, người kia hệt như đang nhìn cô, để chắc bản thân không phải tự mình đa tình, Cố Tích liền liếc nhìn xung quanh, cô vào Trương Tiêu đang ngồi trong góc, xung quanh không hề có ai, trong tay cô cũng không cầm đồ ăn.

Lúc này, thiếu niên mặc âu phục trắng tinh đứng trước mặt cô.

Nếu mà để nói thì, Cố Tích cảm thấy âu phục trắng rất khó mặc, nếu như trên người không có tướng mạo cùng khí chất, thì rất dễ dàng bị nhận lầm là MC cho lễ cưới, nhưng mà không biết có phải là mặc âu phục đắt tiền hay không, cô cảm thấy người này mặc vô cùng thích hợp.

Chắc cũng tùy người, nhưng đúng là giống một công tử ngây thơ mà.

A chết tiệt! Cô không phải là cô gái đen tối đâu!

Cố Tích nhíu này một cái, mà cái khí chất trên người của người này, rất giống với một thiên tài nghệ thuật.

Mà tranh người đó vẽ cô cũng nhìn thấy rồi, mặc dù cô không nghề có chút nghệ thuật nào, nhưng cũng bị những bức vẽ của người đó hấp dẫn, ngay cả khi bức tranh đó là chân dung của cô, thì nó cũng rất có khí chất riêng, khiên cho cô yêu thích không thôi.

"Hai người quen nhau à?"

Trương Tiêu nhìn Cố Tích một cái, lại nhìn sang một thiếu niên hệt như một pho tượng trước mắt.

"Không quen." Cố Tích lập tức chối.

"Xin chào, xin hỏi có chuyện gì không?" Cô lịch sự thờ ơ hỏi.

Cô biết người kia không biết nói chuyện, nên chắc rằng người đó sẽ lúng túng mà rời đi thôi.

Nhưng sự thật hoàn toàn khác, người đó nắm lấy cổ tay cô, chỉ vào một hướng, ý là muốn cô đì cùng người đó.

Nhưng mà bây giờ, bởi vì hành động của người này, Cố Tích của Trương Tiêu đang ngồi trong góc, liền trở thành tâm điểm của mọi người.

Cố Tích không thích cảm giác này, cô nhìn cổ tay mình đang bị người kia nắm lấy, khuôn mặt vẫn nở nụ cười lịch sự, nhưng cô vẫn muốn rút tay mình lại.

"Tôi không biết anh là ai, làm ơn thả tay tôi ra."