Cố Tích nhìn quần áo anh ấy cũng không giống người nghèo chút nào, hơn nữa khí chất còn rất thanh thuần, ánh mắt trong suốt, dáng vẻ dầm mưa ướt đẫm này khiến người khác không cảm thấy chán ghét, mà còn cảm thấy mê muội hơn.
Là do anh ấy bỏ nhà ra đi sao?
Cố Tích vốn cô đơn, nên nhất thời cảm thấy đồng cảm với người trước mắt, mà cô vốn cũng không đói nữa, liền đưa gói mì cho người kia.
Sau đó, cứ vậy chỉ bằng một gói mì, anh ấy liền dựa dẫm vào cô.
Thậm chí còn ăn cả kem của cô.
Phong cách ăn mặc của anh ấy rất lịch sự, lại còn rất dễ ăn, hơn nữa vẻ mặt khi ăn hệt như đang thưởng thức cao lương mĩ vị gì đó.
Cố Tích nhìn dáng vẻ thỏa mãn của anh ấy khi ăn, nội tâm đầy sóng gió của cô cũng trở nên bình yên hơn.
Đúng vậy, Cố Tích đã thu nhận anh ấy, cũng ôm mộng tưởng rằng khi người nhà của anh ấy tìm đến, cô sẽ được nhận một khoản phí cảm ơn.
Sau này cô mới biết, người này hình như bị câm.
Ngoại trừ lúc ăn uống ra, thì anh ấy không hề mở miệng ra, ngay cả một chữ cũng không nói.
Cố Tích cầm giấy bút muốn cùng tên đó nói chuyện, nhưng anh ấy chỉ cần cầm bút liền sẽ bắt đầu vẽ, đã vẽ thì sẽ không dừng lại được, dáng vẻ cực kỳ châm chú, cho dù cô có nội chuyện gì thì anh ấy cũng sẽ không để vào tai.
Cô đoán chắc có vấn đề gì về tâm lý mới bỏ nhà ra đi.
Dù sao người đó cũng dễ ăn, gì cũng có thể ăn, không hề than phiền, mà cũng biết điều ngủ trên sofa, lại không ồn ào, nhưng ban đầu thì việc gì cũng không biết làm.
Tính tình tiểu thư của Cố Tích làm sao có thể chịu được điều này, lập tức sai anh ấy làm việc nhà, kết quả là phát hiện tên đó không hề biết làm gì, còn hơn cả một thiên kim tiểu thư như cô, chắc chắn mười ngón tay vẫn còn chưa dính nước.
Vì vậy, Cố Tích liền cầm tay chỉ việc cho người đó, sau khi anh ấy học được, liền chủ động làm việc, khiến cô nhìn cũng thuận mắt hơn rồi.
Sống chung mấy ngày, Cố Tích cảm thấy có người ở bên cạnh cũng tốt, cứ xem như là đang nuôi chó mèo gì đó, chí ít đến khi tối ngủ cô cũng không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Nhưng mà ăn không ngồi rồi như vậy cũng không phải là biện pháp, Cố Tích liền đi ra ngoài tìm việc, việc gì cũng làm, cô kiếm tiền nuôi hai người.
Mà anh ấy sau khi theo cô về nhà, chỉ ngồi ở trong phòng đợi, không hề đi đâu, chỉ có lấy bút ra vẽ, vẽ cả ngày lẫn đêm, vẽ khung cảnh ngoài cửa sổ, vẽ căn phòng này, còn vẽ cả cô nữa.
Hai người ở bên cạnh bầu bạn với nhau khá lâu, Cố Tích liền đối với người này cảm thấy không muốn rời xa.
Cho dù anh ấy không nói được, thì cô cũng hay trò chuyện với anh ấy, hay than phiền trong lúc làm việc ở phòng ăn thì gặp loại khách không bình thường, đánh vỡ mấy cái chén, hoặc là đồng nghiệp nữ ghen tị với sắc đẹp của cô mà muốn loại bỏ cô.
Rất nhanh một tháng đã trôi qua.
Hai người lên giường.
Là do cô chủ động.
Có một hôm, cô ở phòng bếp làm việc đến khuya, ông chủ mập mạp liền nói mời mọi người đi ăn khuya.
Ai mà biết những tên quỷ háo sắc liên tục chuốc rượu cô, định nhân lúc cô say mà giở trò đồϊ ҍạϊ , lúc này Cố Tích ngay cả tiền lương cũng không cần, liền đạp cho mấy bàn tay đang hướng đến mình một cước, thậm chí còn nhảy vào phòng bếp cầm con dao ra làm ra bộ dạng muốn gϊếŧ người.
Mấy người kia lập tức bị bộ dạng liều mạng của cô dọa sợ, Cố Tích thở hổn hển trở về nhà, công việc và tiền đều đã mất, trên người còn nồng nặc mùi rượu, bộ dạng vừa đáng thương vừa thảm hại mà khóc lóc.
Anh ấy mặc dù không biết nói chuyện an ủi người khác, nhưng biết cầm khăn lông lau nước mắt cho cô, còn ôm cô vào lòng.