Kế Hoạch Câu Dẫn Kim Chủ Sau Khi Sống Lại (NP)

Chương 14: Đính hôn giả (H)

Mạnh Cẩn Ngôn dường như phát hiện, bạn gái mình dường như có gì đó không đúng lắm, hơn nữa còn bày ra dáng vẻ phiền muộn nữa.

Mãi cho đến khi tan học, hai người đi bên cạnh nhau, đường phố rất đông đúc, nhộn nhịp, cô tựa như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Mạnh Cẩn Ngôn không nói gì mà nắm lấy tay cô, dẫn cô vào công viên gần đó.

Nơi này rất vắng vẻ, hơn nữa cây xanh phủ bóng mát khiến cho con đường dẫn vào công viên cũng trở nên rất yên tĩnh.

"Tích Tích à, em sao thế?"

Cố Tích đang suy nghĩ, vẻ mặt trông rất phức tạp, bản thân đã gạt anh nhiều như vậy rồi, vậy thì cũng nên thẳng thắn thú nhận một chuyện với anh.

Vậy thì chọn việc không quá nghiêm trọng để nói.

"Cẩn Ngôn, nhà em ép em phải đính hôn với một nam sinh."

Nghe Cố Tích nói, Mạnh Cẩn Ngôn liền dừng lại, thân thể cũng trở nên cứng đờ, tựa như đã biến thành một bức tượng điêu khắc.

"Vậy nên, em muốn chia tay với anh sao?" Giọng anh run lên, thanh âm có chút khàn khàn.

"Không, không phải vậy." Cô lập tức lắc đầu.

Mạnh Cẩn Ngôn liền thở phào nhẹ nhõm, Cố Tích liền dùng lời của Cố Chính Sơ nói để giải thích với anh.

"Chỉ là đính hôn giả thôi, hai nhà cần có quan hệ hợp tác làm ăn, chỉ là kết hôn vì lợi ích."

"Đối phương là ai?"

Mặc dù biết đây chỉ là giả, nhưng Mạnh Cẩn Ngôn cũng không kìm được sự tò mò.

Là một nam sinh khác, hơn nữa còn là hôn phu của cô, trong lòng anh không khỏi khó chịu, nhưng chỉ có thể bất lực mà tiếp nhận.

Cô đã từng kể về tình cảnh gia đình của mình cho anh nghe.

Cô không có mẹ, hơn nữa còn thiếu sự yêu thương của cha, vì vậy cô rất thiếu thốn tình yêu, nên cảm xúc cũng không ổn định, thường xuyên cáu gắt, cho nên lúc đầu anh muốn theo đuổi cô, Mạnh Cẩn Ngôn đã do dự rất lâu.

Đối với anh mà nói, tình yêu không phải trò đùa, nói gì đến bây giờ hai người đang ở giai đoạn chuyển cấp, mặc dù anh học rất giỏi, nhưng cũng không tránh khỏi việc bị phân tâm. Mà anh làm việc gì cũng đều hết sức nghiêm túc, nếu đã xác nhận yêu đương, liền sẽ có trách nhiệm chăm sóc bạn gái, chứ không phải là một mối quan hệ hữu dụng.

Nhưng giữa những dòng tư tưởng khác nhau, cho dù anh có nhiệt tình theo đuổi đến mấy, thì vẫn sẽ mãi là kẻ bại trận thôi.

"Anh cũng biết người đó, Trương Tiêu." Cô nói.

Trương Tiêu?

Trí nhớ của Mạnh Cẩn Ngôn quả thật rất tốt, trong đầu lập tức nảy lên hình ảnh của Trương Tiêu, bao gồm cả chiến tích vĩ đại của người đó, chân mày của anh bất giác nhíu chặt lại, sau đó liền buông lỏng ra.

Dáng vẻ của người đó cũng không phải điển trai, chắc chắn sẽ không làm cho Cố Tích có tình cảm.

Mạnh Cẩn Ngôn đột nhiên vui mừng vì bản thân có dáng vẻ ưa nhìn.

Nhưng mà, Trương Tiêu thì có tiền, người đó có thể mang Cố Tích đến nơi tốt hơn, cũng có thể cho cô những lễ vật đặc sắc, mà gia thế của hai người cũng ngang bằng nhau nữa.

Nghĩ đến điều này, khuôn mặt của Mạnh Cẩn Ngôn lập tức trở nên như đưa đám, nhưng rất nhanh nó đã biến mất.

Không quan trọng lắm, anh vẫn còn trẻ, sau này có thể kiếm được rất nhiều tiền, sẽ có thể cho Cố Tích cuộc sống tốt nhất.

Sau khi thẳng thắn thừa nhận, Cố Tích đã nhìn Mạnh Cẩn Ngôn mà không chớp mắt lấy một cái, trước mắt cô là biểu cảm của một bé trai liên tục thay đổi, nhưng tất cả đều được thu vào tầm mắt của Cố Tích.

"Cẩn Ngôn, anh thật là đáng yêu quá đi!"

Sau đó, cô không nhịn được mà nhón chân lên, ôm lấy cổ anh mà hôn lên môi anh.

Cứu mạng! Sao trên đời này lại có người con trai đáng yêu như vậy chứ!

Đây là mối tình đầu của cô! Người con trai này ở kiếp trước đã vì cô mà liều mạng!

Mặt trời ngả về phía tây, ánh nắng lập tức trải đầy trên bầu trời.

Ánh nắng xuyên qua những tán lá mà chiếu về phía hai người, Cố Tích đang nhiệt tình hôn lên môi của Mạnh Cẩn Ngôn.

Sau đó, cô liền dừng lại, nắm lấy tay anh, không nói gì mà kéo anh đi về phía lối ra, bước chân rất vội vã, chỉ thiếu chút nữa là chạy như bay thôi.

"Tích Tích, em muốn đi đâu vậy?" Nhìn cô gấp gáp như vậy, anh còn tưởng có chó dữ đuổi ở phía sau, Mạnh Cẩn Ngôn liền hỏi cô.

"Phải rèn sắt khi còn nóng chứ!" Cố Tích kiên định nói.

Mạnh Cẩn Ngôn: "??"

"Hôm nay em nhất định phải ngủ với anh!"

Quả thật kiếp trước cô vẫn chưa làm điều này với anh.

Trong nháy mắt, mặt Mạnh Cẩn Ngôn liền đỏ lên.

Bên cạnh công viên có một cái nhà nghỉ nhỏ, tật xấu ở kiếp trước của đại tiểu thư Cố đã sớm bỏ hết, nhưng lúc này khi cô vừa nhìn thấy bảng hiệu liền kéo anh đi vào trong.

"Tôi muốn thuê phòng!"

Cô nói với cô gái ở quầy tiếp tân.

Cô gái tiếp tân ngẩng đầu lên nhìn.

Học sinh đi thuê phòng không có gì kỳ quái hết, nhưng mà phong cách của hai người...

Cô gái thì hệt như mãnh hổ gầm thét, còn chàng trai thì an tĩnh bày ra vẻ mặt xấu hổ đứng phía sau lưng bạn gái, hơn nửa mặt còn đỏ bừng.

Chậc...

Các cô gái trẻ bây giờ thật là mạnh bạo quá đi...

Cô gái tiếp tân lập tức dùng ánh mắt thán phục nhìn cô, Cố Tích liền kéo Mạnh Cẩn Ngôn lên lòng, động tác quẹt thẻ mở cửa phòng làm cực kỳ thuần thục.

Sau đó cô ôm lấy Mạnh Cẩn Ngôn, Cố Tích lần nữa nhón chân lên, một bên hôn lên môi anh, một bên đẩy anh vào trong phòng, cho đến khi chạm đến mép giường, cô mới nhào vào lòng anh, đem anh đè lên giường.

"Tích Tích..." Mạnh Cẩn Ngôn bị cô dọa cho đến mức tay chân cũng trở nên luống cuống.

Cố Tích dừng lại một chút, nhìn xuống chàng trai bên dưới mình, Mạnh Cẩn Ngôn lúc này hệt như chú rể bị cô dâu ăn thịt vậy.

"Sao vậy? Anh không muốn sao?" Cô trực tiếp hỏi.

"Không phải."

"Là do em quá thô lỗ sao?"

Lần cuối hai người ân ái, là đã rất nhiều năm về trước rồi, cô nghĩ bản thân có thể nín nhịn, nhưng khi đối mặt với anh, cảm giác thèm khát lập tức thức tỉnh, mới vừa rồi chỉ không hận mà đem anh ăn tươi nuốt sống ngay tại công viên kia rồi.

Mà dù sao thân thể này cũng là một cô gái ngoan hiền, lại có thể thành thạo mấy chuyện này, không hề giống một cô gái dè dặt chút nào.

Hơn nữa đây là Mạnh Cẩn Ngôn, không phải là Cố Tích Sơ, cô không cần phải diễn, cứ vậy mà bộc lộ hết ra, bây giờ cảm giác thèm khát đã xông lên tận đỉnh đầu, lẽ nào điều này đã dọa anh sợ rồi sao?

A...

Cố Tích cúi đầu hôn lên môi anh một cái, sau đó nghiêng người qua một bên, nằm thẳng lên giường.

"Vậy sao, vậy anh làm đi."