Mạnh Cẩn Ngôn đã bình phục sau cú sốc đầu đời, nghe mẹ nói vậy, anh ấy luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn khi định thần lại suy nghĩ của mình, nhưng khi nghĩ rằng gia đình không có tiền, người khác dùng tiền chữa bệnh cho mẹ anh là một chuyện tốt, sao có thể lừa gạt người ta được?
Thế là anh ấy nhanh chóng xua tan nghi ngờ, tối hôm đó anh ấy giúp mẹ mình thu dọn đồ đạc nhập viện chuẩn bị phẫu thuật.
Cố Tích nhận được cuộc gọi từ Mạnh Cẩn Ngôn, anh nói với cô rằng anh sẽ xin nghỉ phép một thời gian để đến bệnh viện chăm sóc mẹ, trái tim của Cố Tích hoàn toàn nhẹ nhõm, đồng thời cô cũng hài lòng với hiệu quả của luật sư mà cô tìm được.
Mạnh Cẩn Ngôn vẫn không yên lòng, nghĩ rằng Cố Tích sẽ phàn nàn vài câu hoặc thậm chí mất bình tĩnh, nhưng cô không những không làm vậy mà còn bảo anh ấy phải chăm sóc tốt cho mẹ, anh ấy ấm lòng, cảm thấy cô thực sự là người con gái tốt nhất trên cõi đời này.
Buổi tối, Cố Chính Sơ lại vào phòng của Cố Tích, thật ra thì cô đã đoán trước nên phản ứng của cô rất bình tĩnh.
Anh vừa ở độ tuổi vừa trẻ trung vừa mạnh mẽ, vừa mới bắt đầu trải qua thì đã lập tức bị nghiện, đương nhiên anh sẽ không buông tha cho cô.
Căn biệt thự lớn như vậy, trên lầu chỉ có anh và cô.
Người hầu sống trong tòa nhà nhỏ bên cạnh, còn Cố Phú Quốc đã cùng người yêu của ông đi nghỉ ở nước ngoài, cho nên anh mới không kiêng nể gì.
Cố Chính Sơ không vội động vào cô, có lẽ vì từ hôm qua cho tới nay cô đã quá bình tĩnh mà không khóc hay làm loạn gì cả.
Anh sẽ không để ý đến suy nghĩ của cô gái nhỏ, nhưng nhìn thấy cô ngoan ngoãn như vậy, anh cảm thấy tốt hơn rất nhiều, cơn giận của anh với cô cũng tan biến đi một chút, thậm chí anh còn mua cho cô một món quà.
“Vòng cổ, có thích không nào?”
Cố Chính Sơ không bao giờ cần chủ động lấy lòng phụ nữ, nhưng không phải là không có.
Nhìn Cố Chính Sơ lấy ra một chiếc vòng cổ kim cương chói lóa từ trong hộp nhung đen, Cố Tích lập tức muốn chạy tới ôm anh và hôn anh, cô thích lắm!
Nhưng cô không thể làm được điều này, vì cô là một cô em gái nhỏ tội nghiệp bị anh trai bắt nạt.
Cho nên cô mím môi, quay đi chỗ khác không nói gì.
Cố Chính Sơ không ngạc nhiên lắm, anh biết cô em gái này không thể bị một sợi dây chuyền lấy lòng, nhưng thứ tặng cho cô là để dành cho cô, cho nên anh đặt nó lên bàn bên cạnh cô.
“Em đang học à?”
Anh liếc nhìn cuốn sách trải ra trước mặt cô.
Cố Tích không trả lời, cô từng là một học sinh lười, Cố Phú Quốc đã chi tiền để gửi cô đến trung tâm thành phố.
Không phải cô ngốc mà là cô hoàn toàn không nhận ra tầm quan trọng của giáo dục, khi còn nhỏ, đầu óc lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện yêu đương, thậm chí mỗi khi tức giận còn bỏ nhà đi. Thế cho nên sau này không tìm được một công việc đàng hoàng, không đủ ăn, thật khổ.
Cố Tích không nói một lời, Cố Chính Sơ cũng không quan tâm, anh đi về phía cô, tự nhiên đặt tay lên vai cô.
“Giận anh sao?”
Con sói hoang muốn ăn thịt tiểu bạch thỏ, lúc này vẻ mặt của anh rất dịu dàng, nhưng du͙© vọиɠ trong đôi mắt đen lại không chút nào che dấu.
Cố Tích kêu lên, Cố Chính sơ đã một tay bế cô ra khỏi ghế.
“Anh… Anh đừng… Đừng vậy mà…”
Khi bị ném lên giường, Cố Tích cảm thấy cô không thể giả vờ ngây ngốc được nữa, cô chống tay lên ngực Cố Chính Sơ, né tránh môi anh.
Tâm trạng của Cố Chính Sơ khá tốt, trong cơn tức giận đã ngủ với cô em gái “tiện nghi” này, quá trình thoải mái đến mức đi làm thường xuyên mất đi đầu óc suy nghĩ lung tung, bây giờ thịt đã dâng đến miệng miệng dù có giãy giụa cũng đáng yêu khiến anh càng muốn ăn hϊếp cô nhiều hơn nữa.
Đúng như suy nghĩ của ngày hôm qua, anh đã cởi cà vạt và trói ngược hai tay cô lên.
“Tiểu Tích ngoan, anh thích em, về sau sẽ đối xử với em thật tốt.”
Cố Chính Sơ nói xong, tay anh đã cởϊ qυầи của cô ra, sau đó cởi cúc áo sơ mi của cô.
Nghe được lời nói của Cố Chính Sơ, Cố Tích trợn tròn mắt, đương nhiên cô đâu phải là một bé gái ba tuổi dễ bị lừa đâu, đàn ông thực sự đúng là có thể làm mọi thứ khi ở trên giường.
A…