Cố Tích mở to mắt, nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Trời mới tờ mờ sáng, Cố Chính Sơ đã rời đi, cô cứ trợn tròn mắt đến tận giờ.
Cũng may hôm nay là cuối tuần, cô không cần phải kiếm cớ xin nghỉ phép.
Cô thực sự không biết nếu là cô gái khác gặp loại chuyện này sẽ phản ứng như thế nào, cô của năm đó - khϊếp sợ có, phẫn nộ có, phản kháng kịch liệt cũng có, không thiếu một cái. Anh trai ruột đối với cô làm ra loại chuyện này, cô thậm chí nói không lựa lời, mắng anh là con súc sinh ghê tởm, cô thà chết cũng không để anh thực hiện được, sau đó cô muốn từ cửa sổ tầng hai nhảy xuống, lại bị anh phát hiện kịp thời bắt trở lại.
Cô thà chết cũng không thể khuất phục mặc Cố Chính Sơ dâʍ ɭσạи mình.
Cô của năm đó, còn thực sự nghĩ mình là thiên kim tiểu thư, dù cha không thương mẹ không đau, nhưng bởi vì trong nhà có tiền có thế, cho nên người làm, bạn bè, thầy cô đều dùng thái độ nịnh nọt, cho nên dưỡng cô thành tính tình không tốt.
Mặc dù Cố Chính Sơ đối xử với cô lãnh đạm nhưng ít ra không khó dễ cô, huống hồ cô chỉ là đứa con riêng, cô còn ngây thơ cho rằng Cố Chính Sơ chấp nhận sự tồn tại ngoài ý muốn của một đứa con riêng như cô là người tốt.
Vì thế cô thực sự coi anh là anh trai, dù cho có cùng cha khác mẹ.
Nhưng đêm hôm đó mới nhận thức được, từ lúc cô bước chân vào nhà họ Cố, anh đã biết sự ra đời của cô là mẹ cô cùng với một người đàn ông khác, cùng Cố Phú Quốc không có quan hệ máu mủ, mà anh vì muốn giấu cha, đã động tay chân vào mẫu xét nghiệm ADN.
Cho nên anh chưa bao giờ coi cô là em gái, mà chỉ là món đồ chơi.
Cố Tích nhớ năm đó chính mình trẻ tuổi bồng bột, không nhịn được tự cười chính mình, cô cứ như vậy rời khỏi nhà, còn khóc lóc muốn cùng cậu nhóc bỏ nhà đi cùng mình.
Lúc đó lá gan của cô cũng rất lớn.
Hiện tại cô đã nếm trải đủ loại khổ đau, cũng không dám nữa rồi, ít nhất không thể đi ra ngoài mà trong tay không có một đồng nào được.
Nếu có muốn chạy, ít nhất cô phải có đủ tiền.
Thực ra Cố Tích cũng tò mò, Cố Chính Sơ đối với cô là loại tình cảm nào, là chiếm hữu sao.
Tính tình đại thiếu gia này cũng không phải tốt, không thích người khác chạm vào đồ vật của mình.
Lần này cô để anh dễ dàng đạt được, như vậy có phải sẽ sớm chán cô không, hai người có thể khôi phục lại quan hệ anh em ngoài mặt không?
Mà không phải như đời trước, cô trốn, anh tìm, khiến cuộc sống cô như một con chuột cống trốn dưới mương.
Cho dù cô đã sớm hối hận, nhưng cũng không thể cầm lòng được, dù gì cô cũng phải người nhà họ Cố.
Đã không còn là công chúa sống trong nhung lụa, mà chính là nàng lọ lem.
Thời điểm từ giã cõi đời, cốt khí của cô đã sớm bị sinh hoạt bần cùng tra tấn hầu như không còn, nếu không phải cô có khuôn mặt và ánh mắt đẹp, gặp phải những người đàn ông tốt, chỉ sợ cô đã sớm bị bán đi làm gái rồi.
Cho nên đời trước, cô đã ăn đủ khổ khi không có tiền, tuy rằng chưa nếm trải thống khổ của tình yêu, nhưng đã khắc sâu trong lòng cô là tình yêu không thay cơm ăn được, mà cô là một vị tiểu thư mềm yếu được dưỡng lớn lên, cho nên trong lòng khổ.
Bởi vậy, nhắc đến đàn ông, Cố Tích rất phóng khoáng.
Tuy bề ngoài chỉ là một cô bé 16 tuổi, nhưng linh hồn là phụ nữ hơn 30 trải sự đời.
Cố Chính Sơ tuổi trẻ anh tuấn lại có tiền, hai người còn không có quan hệ máu mủ, ngủ với anh rồi là ngủ rồi đi.
Hơn nữa, Cố Chính Sơ của lúc 24 tuổi cũng rất dịu dàng.
Cô biết chỗ đó của mình không có bị anh cắm hư, nhưng vẫn làm bộ dáng bị anh làm đau đến khóc, khiến cho anh vui sướиɠ, nếu làm anh vui có khi còn kiếm được tiền từ anh.
Cái gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã hay, Cố Tích tưởng tượng đến đời trước chính mình vì trốn Cố Chính Sơ mà cuộc sống trở nên khốn khổ, dẫn tới lên cấp ba còn chưa có bằng cấp gì, nửa đời lang thang khốn đốn, quả thực rất mệt mỏi.
Lại nói tiếp, đêm qua, lúc cô dán sát vào Cố Chính Sơ, cô ngửi được hương thơm tiền tài trên người anh, làm thể xác và tinh thần cô say mê.
Anh thực sự là người đàn ông có tiền mà cô ngủ cho đến nay.
Cố Tích thuộc dạng nhan khống, mấy tên bạn trai cũ của cô tuy đều đẹp trai, nhưng lại chung một điểm là nghèo kiết xác.
Cô nhỡ rõ lần thảm nhất của đời mình, ngủ với bạn trai ở tầng hầm ngầm tối tăm vào lạnh lẽo vỏn vẹn chỉ có 5 mét vuông, đừng nói con gián con kiến, ban ngày chuột bọ còn chạy tới chạy lui, cô thực sự chết điếng người, cùng bạn trai làʍ t̠ìиɦ coi như còn đem lại cho cô vui sướиɠ.
Sau đó, người bạn trai nghèo nhưng đẹp trai của cô được phú bà coi trọng, phú bà kia thực ra vẫn còn rất trẻ, tầm tầm như cô, tuy lớn lên giống nhau, nhưng người ta có tiền, cô ta thậm chí còn chủ động cho cô một số tiền kêu cô rời đi.
Ngay lúc đó Cố Tích thật sự động tâm, nhưng bạn trai kia sau khi biết chuyện liền tức giận mắng phú bà, sau đó ôm cô chỉ lên trời thề, tuyệt đối sẽ không phản bội cô, nhất định sẽ cho cô hạnh phúc.
Cố Tích đành phải yên lặng mà đem câu “Hay là chúng mình vẫn nên chia tay đi” nuốt vào bụng.