Cố Tích tỉnh dậy sau một cơn ác mộng, lúc này cánh cửa mở ra, có người bước vào.
Ánh sáng lờ mờ từ ngoài cửa lọt vào, cánh cửa nhanh chóng bị đóng lại, không gian bên trong phòng lại chìm vào bóng tối.
Người nọ trực tiếp đi tới bên giường cô, đưa tay chạm vào khuôn mặt cô, hô hấp của Cố Tích bất giác ngừng lại.
Bỗng nhiên bàn tay đó dời đi, bật đèn bàn lên.
Dưới ánh đèn ánh cam ấm áp, hai người nhìn nhau.
“Sao em vẫn chưa ngủ?” Cố Chính Sơ hỏi.
Trên mặt anh không có biểu cảm gì, đôi mắt thâm thúy, cảm xúc vui buồn khó phân biệt.
Cố Tích không trả lời, cứ như vậy mà nhìn anh chằm chằm.
Ban đầu Cố Chính Sơ cũng không quan tâm đến những gì c nói, anh tự nói với chính mình.
“Yêu đương là một điều rất hạnh phúc đối với các cô gái, nhưng anh trai em thì không thích chút nào.”
Nghe câu này, hơi thở của Cố Tích như ngưng trệ.
Không phải mơ!
Cô vẫn không nói lời nào, Quý Chính Sơ cũng không quan tâm đến phản ứng của cô nữa, hai tay ôm lấy mặt cô, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô.
Cố Tích không từ chối cũng không đáp lại, nhưng Cố Chính Sơ lại tàn nhẫn hôn cô sâu hơn, không chút thương tiếc trên môi cô, mà mạnh mẽ cạy mở hàm răng của cô ra đưa lưỡi vào, tùy ý cướp đoạt, chiếm hữu, làm loạn bên trong.
“Ưm…”
Cô Tích vì nụ hôn mà không thở nổi, bất giác đưa tay đẩy anh ra, cuối cùng Cố Chính Sơ cũng chịu buông cô ra, ngước mắt lên nhìn kỹ khuôn mặt cô, đôi mắt cô gái ướt như sương, đôi môi mềm đỏ mọng hơi sưng lên, cô trông vừa đáng yêu cũng vừa đáng thương…
Anh lại vùi đầu xuống, lần này là hôn lên cổ cô, anh xốc chăn lên đè cô xuống dưới thân mình.
Chiếc váy ngủ dài đến eo cô, nên tay Cố Chính Sơ chạm vào eo cô nhanh chóng kéo qυầи ɭóŧ của cô xuống.
Cho dù đã làm đến mức này, Cố Tích vẫn như một khúc gỗ, nằm bất động không hề phản kháng.
Hóa đá rồi sao?
Phản ứng của cô thực sự nằm ngoài dự đoán của Cố Chính Sơ, anh đã nghĩ đến việc trói cô lại nếu cô vùng vẫy và bịt miệng cô nếu cô la lớn.
Nhưng cô không khóc cũng không giãy giụa, giống như một cơ thể đã mất đi linh hồn.
Ngay cả khi biểu hiện của cô không phù hợp như vậy, Cố Chính Sơ cũng không quan tâm, anh biết rõ mục đích của mình là gì.
Là chiếm hữu cô.
Anh muốn cho cô biết rõ cô thuộc về ai!
Khi Cố Chính Sơ nhấc chân cô lên, vũ khí ấm nóng của anh chạm vào khe thịt mềm mại giữa hai chân cô, Cố Tích nắm chặt tay lại thành nắm đấm, cô mím môi và quay mặt đi.
Sau đó, không chút thương tiếc đâm hết toàn bộ vào bên trong.
Mặc dù lối đi chật hẹp và khô khốc, không dễ đi vào nhưng anh không gặp trở ngại.
Vì phát hiện ra điều này, một luồng nhiệt nóng dữ dội xông thẳng lêи đỉиɦ đầu của Cố Chính sơ, ngọn núi lửa ấp ủ phun trào hoàn toàn, anh không thể kiềm chế được cơn tức giận kinh khủng này, giơ tay tát vào mặt cô.
“Con điếm!”
Cố Tích bị tát vào mặt, vừa đau vừa rát, sau đó bắt đầu phát sốt, hơi nóng lan đến tận mang tai, nhưng đầu óc lại tỉnh táo hơn.
Đây thực sự không phải là một giấc mơ!
Cô chết đi sống lại.
Phát hiện này khiến Cố Tích lấy tay che mặt, như thể đang cố kìm nén cảm xúc thăng trầm nào đó, phát ra tiếng “Hức hức”.
Cố Chính Sơ nghĩ rằng cô đang khóc, nhưng vì cơn tức giận của anh chưa nguôi ngoai, anh không dỗ dành cô mà đè lòng bàn tay to lên hai bắp đùi của cô để thực hiện cuộc tấn công vào nơi chốn sâu nhất, eo và hông của anh đưa đẩy dữ dội, côn ŧᏂịŧ cứng ngắc như một con dao đâm sâu vào trong cơ thể cô, rút ra, cắm vào, rút ra, cắm vào.
Âm thanh va chạm thân thể “Bạch bạch bạch” đặc biệt rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh, bởi vì quá mãnh liệt và không có những âm thanh khác, không khỏi khiến người ta cảm thấy ghê rợn.
Lần đầu tiên Cố Chính Sơ tức giận rồi trút giận, phần thân dưới của anh nhập vào, chảy ra một chất lỏng đυ.c.
Thấy cô vẫn che mặt không nhúc nhích, anh mới lấy khăn giấy ra lau cho cô.
Nhưng sau khi lau qua hai lần, nhìn xuân sắc giữa hai chân cô, giống như cánh hoa ướŧ áŧ, tinh xảo chói mắt, vừa mới tàn phá, dâʍ ŧᏂủy̠ vẫn chảy ra, cảnh tượng này quá phi diễm da^ʍ mỹ, làm cho phân thân của anh vừa mới mềm xuống lại lập tức khó chịu cứng lên trở lại.
Cố Chính Sơ ném khăn giấy, xoay người áp lên người cô, lại cắm “phụt” vào, anh chỉ đơn giản là vén váy ngủ lên mặt cô.
“Muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng cảm thấy buồn.”
Giọng điệu của anh dịu lại, dáng vẻ có vẻ ân cần, nhưng hai tay anh lại liều lĩnh áp lên bộ ngực mềm mại như chim bồ câu của những cô gái trẻ, nhào nặn và chơi đùa với chúng, dùng đầu ngón tay véo đôi núʍ ѵú hồng hào, sau khi véo được vài lần, chúng đỏ ửng và cứng lên, anh cúi đầu ngậm lấy, liếʍ mυ'ŧ.
“Ưm…”
Cố Tích không kìm được mà, mẫn cảm rêи ɾỉ một tiếng, Cố Chính Sơ có chút tự hào, nhưng nghĩ đến việc cơ thể cô đã bị một tên hoang da^ʍ đυ.ng vào, anh lại có chút tức giận, châm chọc nói.
“Mới lớn mà đã lên giường với đàn ông rồi! Nếu anh biết em dâʍ đãиɠ như vậy thì anh chẳng nhịn đến bây giờ mới đυ.ng vào em!”
Cho dù bị anh làm cho nhục nhã, vẫn là anh trai em gái "lσạи ɭυâи", nhưng Cố Tích vẫn không đáp lại, cứ như một con rối gỗ.
Cố Chính Sơ cuối cùng cũng cảm thấy hơi bực mình, anh mím môi mỏng lại, nhưng thay vì đâm thẳng hết vào như trước, anh lại dập vừa sâu vừa nông.
Thật ra đối xử thô bạo vừa rồi của anh, Cố Tích đã nếm trải cảm giác sung sướиɠ, giờ phút này anh đã làm chủ được tiết tấu, cô nhịn không được kẹp anh lại, bây giờ Cố Chính Sơ gần như không thể kìm lại được, anh hơi khó chịu một lúc không muốn cô phát hiện ra mình là tên gà mờ nên tiếp tục làm nhục cô.
“Làm gì mà kẹp chặt thế, bạn trai nhỏ không thỏa mãn em à?”
Cố Chính Sơ liên tiếp nhắc đến bạn trai của cô, nhưng Cố Tích cuối cùng đã rút cái tên mà cô gần như đã quên khỏi ký ức úa màu của mình.
Mạnh Cẩn Ngôn.
Không phải cô cố tình quên, mà là ký ức về mối tình đầu này đối với cô đã quá lâu rồi.
Mặc dù cô mang trong mình cảm giác tội lỗi sâu sắc vì đã hại chết anh ấy, nhưng sau đó cô đã phải trải qua quá nhiều điều, sự áp lực của cuộc sống khiến cô không thở nổi.
Cố Chính Sơ nghĩ rằng cô đang khóc, nhưng Cố Tích thực sự đang cười.
Vì để anh thành công lần này, cô không phản kháng, không liều mạng trốn thoát khỏi nhà họ Cố, cô vẫn là con gái của nhà họ Cố.
Mặc dù huyết thống không liên quan gì đến nhà họ Cố nhưng cô vẫn còn cơ hội và sẽ cố gắng hết sức để kiếm tiền.
Cô không còn bắt Mạnh Cẩn Ngôn bỏ trốn cùng cô nữa, vậy thì anh ấy cũng sẽ không chết.
Nhân tiện, cô cũng có thể giúp mẹ anh ấy chữa bệnh
Cố Tích không biết tại sao cô lại được tái sinh, nhưng kiếp này, cô sẵn sàng dùng bản thân để khuất phục Cố Chính Sơ và tôn thờ sức mạnh của đồng tiền để đổi lấy hạnh phúc của họ.