Tháng Ngày Còn Lại Đều Là Địa Ngục

Chương 5 (H)

Chương 5 (H)

Người con trai có mái tóc đen ngắn cùng khóe mắt ửng hồng hưng phấn nhìn bộ dáng thê thảm của anh trai.

Áo sơ mi nhăn nheo mặc trên người duy nhất lại dính đẫm mồ hôi quyết rũ, lộ ra tấm lưng gầy gò tạo nên đường nét cong gợi cảm pha một mảng nhiễm hồng phô bày trước mặt Tử Kỳ, hiện rõ những vết hôn đỏ chót lẫn vết cắn rỉ máu nổi bật.Là đánh dấu chủ quyền.

"Em yêu anh...ha....thật sự yêu anh nhiều lắm"

Khuôn miệng Tử Kỳ không ngừng lẩm bẩm nói với người đang run rẩy nằm dưới thân mình, mỗi một câu nói là mỗi cú nhấp hông mạnh bạo đưa đẩy cự vật của cậu tận sâu bên trong hậu huyệt ẩm ướt tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra ngoài.Dù làm tới sáu bảy lượt lần "nó" vẫn cứ hút chặt lấy nam căn cậu, khiến tiểu mỹ nhân phải sướиɠ điên đảo.

Trái ngược người nằm phía trên, An Kỳ không khá hơn là bao, uất ức phải chịu đủ loại tư thế nhục nhã.

Em trai tự nhiên lại nổi hứng biếи ŧɦái, lấy băng dính trói chặt hai tay anh trước ngực, thích nghe tiếng rêи ɾỉ của anh, liền dán băng dính dán trên miệng anh, chỉ để tăng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ thõa mãn du͙© vọиɠ cậu.

Mà chiếc miệng đáng thương của anh, cũng là bất lực rêи ɾỉ, khống khổ nằm sấp người lại, ép buộc chổng hai cánh mông cánh mông đầy đặn trước mặt em trai, loại tư thế này, càng làm nam căn của cậu đi vào sâu hơn, không tránh khỏi chạm vào tuyến tiền liệt.

"Ưʍ...a...mm"

Kɧoáı ©ảʍ tăng lên vượt trội, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tâm trí anh, khuôn mặt đỏ bừng tràn đầy nước mắt sinh lý gục mái đầu bạch kim nhễ nhại rối bời dưới gối, thở hổn hển chịu từng cơn húc ma sát của cậu, khóc nấc rêи ɾỉ.Anh muốn bắn.

"Ưm"

Hốt hoảng kêu lên một tiếng, bất ngờ cuống cuồng cựa quậy cơ thể liên tục, dùng hết sức lực ngước nhìn em trai cầu xin bằng ánh mắt ngấn lệ đáng thương...nó thật khó chịu.

Tử Kỳ bật cười, như đứa trẻ tìm thấy được thú vui riêng của mình.

Đôi môi mềm mại đỏ mọng cúi thấp cắn liếʍ lên bờ vai gày gò anh, chiếc áo sơ mi vì thế cũng trượt xuống khỏi bả vai, lộ ra dáng vẻ quyến rũ.Thấp thoáng trong bóng tối lẻ loi có thể thấy các ngón tay ngọc ngà xinh đẹp nhanh nhẹn cầm nắm chặn một lỗ nhỏ bé trên cự vật anh.

"Anh là thứ đáng yêu chết đi được, ngoan chúng ta cùng ra"

"...Ha"

Sau một hồi lêи đỉиɦ thành công, Tử Kỳ sung sướиɠ ma sát hậu huyệt sưng đỏ của anh càng nhanh, rốt cuộc không nhịn được cả hai đạt tới hạn cùng nhau bắn.

Dòng chất trắng tinh nóng ẩm chảy xuống bắp đùi An Kỳ, xộc mùi tϊиɧ ŧяùиɠ nhỏ giọt dính trên tấm nện, hiện ra một cảnh tượng da^ʍ mỹ.

Tử Kỳ thõa mãn thở ra một hơi, chưa kịp để người dưới thân lấy lại ý thức nghỉ ngơi một chập liền trực tiếp kéo người anh xoay qua đối diện với cậu, nam căn cũng chưa lấy ra.

"Ư..."

Anh cảm nhận chất chảy ra khỏi hậu huyệt, theo phản xạ co rút hậu huyệt, vô tình nuốt trọn cự vật vẫn còn bên trong.

Cả thân thể đều nhũn, hơi sức nào còn để tâm đến cái đó...làm nhiều lần khiến đầu ốc anh quay cuồng vì cơn đau và nhiều nhất cái kɧoáı ©ảʍ đến rùng mình.Không biết là mấy giờ, là sáng trưa hay chiều tối, đều bị du͙© vọиɠ che mờ lí trí rồi, nhưng lòng cũng thấp thỏm sợ hãi nữa.

Hốc mắt khô cạn đỏ khoe vì khóc quá nhiều, lông mi còn đọng giọt nước mắt, ánh mắt mơ hồ nhìn trần nhà tối tăm...

"Chậc anh lại đang mờ mịt suy nghĩ đến ai hử?"

Mới lúc nãy còn vui sướиɠ thoáng chốc gương mặt giờ trở nên cau có, đôi mày đen thanh tú bỗng nhíu mày, các ngón tay tinh sảo thon gọn bóp chặt hai bên má xanh nhợt của anh, ánh mắt sát khí lạnh toát chăm chú ép khuôn mặt anh đối diện với nó, chất vất anh trai bằng cái giọng điệu cao tức giận.

Đồng thời cái tay còn lại nhớp nháp dính tϊиɧ ŧяùиɠ của anh vừa bắn nãy, đè mạnh lên chiếc bụng anh nổi cộm chứa cự vật của cậu, làm anh ăn trọn cơn đau.

"A!"

Theo phản xạ kêu lên, cái đau lại tới khiến lí trí bỗng tỉnh táo một chút, nhăn mặt mày thầm trách em trai tích cách thay đổi thất thường. Có lúc cười nói vui vẻ ân cần đối xử dịu dàng với anh, có lúc tự nhiên lại nổi nóng chỉ vì ghen tuông vô cớ mà hành hạ anh không thương tiếc, như hai con người tích cách không giống nhau.

Thân là anh trai, dù em trai có đối xử tàn nhẫn tới đâu cũng là em của anh, nhiều lúc lo lắng tự hỏi có phải đứa trẻ nó bị bệnh rồi không...?Chính anh cũng rất xốc với bản chất thật của nó, lần đầu nó bộc lộ cái bản chất thâm độc xấu xa là cái ngày ám ảnh kinh hoàng nhất đối với anh...ư hệt như một ác quỷ...Giờ nghĩ lại khiến anh sởn gai ốc, vô thức nuốt nước bọt một cái.

"Là ả đàn bà đó đúng không? Anh đang nhớ tới ả"

Giật xé cái băng dính khỏi miệng anh trai, toát lên dáng vẻ băng lãnh lạnh lùng y hệt Gia Kỳ, bóp chặt hai bên má như muốn gãy cả hàm liếc nhìn anh, không nhanh không chậm hốt ra một câu nói tổn thương...

Cứng đờ trước lời nói Tử Kỳ, gương đôi mắt ngỡ ngàng trước mặt cậu...mọi thứ trong đầu đều ngừng lại...

Bầu không khí trở nên lạnh toát...sự im lặng tĩnh mịch....

....Tử Kỳ...em thật khốn nạn.