Tháng Ngày Còn Lại Đều Là Địa Ngục

Chương 4 (H)

[ĐM] Tháng ngày còn lại đều là địa ngục - Chương 4 (H)

"Anh phải ra ngoài một lát..."

Gia Kỳ ngồi im nãy giờ bất chợt lên tiếng một cái, thong dong đóng cuốn sách, vô cảm ngước lên nhìn Tử Kỳ.

"Sáng mai mới về"

Hắn bổ sung thêm câu nói.

"Bọn họ lại tìm anh nhờ giúp nữa à?"

Giữ nguyên động tác, cúi thấp đầu khẽ cười hỏi bằng giọng ngon ngọt, không nhanh không chậm liếc nhìn hắn, như chờ đợi cho cậu một lời câu trả lời chính đáng.

Bước chân đi tới chạm trên sàn, hắn lấy áo khoác được treo trên móc mặc vào người, lạnh nhạt trả lời cậu lại.

"Lúc nào cũng thế..."

Trong lòng có chút không vui, thực chất hắn không cam tâm tình nguyện đi tới chỗ đó, nhưng nếu từ chối thì người chịu thiệt lại là hắn.Bọn họ nào có để hắn yên như vậy, sẽ quấy rối lải nhải bám víu lấy hắn cầu xin đến khi nào hắn mới đồng ý mới thôi....thật là mệt mỏi đi.

Gia Kỳ bước tới ngồi xổm ngay cạnh người anh trai đang khóc nức nở này, động tác nhẹ nhàng ôm lấy hôn lên mái tóc mượt mà của anh, thoang thoảng có thể ngửi thấy mùi bạc hà len lỏi trong không gian, đó là mùi hương mát lạnh tự nhiên của An Kỳ, chỉ riêng biệt anh mới có...đều là mùi mà hắn và cậu thích nhất.

"Em sẽ về sớm ngay..."

Gần như hắn thấy chưa đủ, âu yếm hôn lên khóe mắt đỏ hoe của anh lần nữa, liếʍ đi giọt nước mắt anh còn đọng trên đôi mắt xanh biếc ảm đạm, rồi luyến tiếc rời đi.

"A..."

Tiếng rên bất giác hốt ra khỏi miệng, cảm thấy ngứa ngáy theo phản xạ nhắm chặt hai mắt, hai bàn tay rét run đau nhức nhối cố gắng che khuôn mặt anh, một chút hy vọng tự phòng vệ bản thân mình.

Nếu là người khác sẽ nguyện chết nụ hôn dịu ngọt của hắn, không ngần ngại đáp lại ôm lấy hắn trong vòng tay.Nhưng đây là anh, người mà hắn yêu đến điên, thay đổi lòng dạ vì anh. Anh cảm thấy chán ghét cách hôn của hắn, ôn nhu đến nỗi anh cảm thấy áp bức đến khó thở, hận không thể tránh né nó.

Trước khi đi không quên dặn Tử Kỳ ngồi trên ghế một câu:"Nhớ chăm sóc An Kỳ... miễn là đừng để anh ấy chết."

Hắn đúng là khó đoán....

Người lại rời đi, để lại khoảng không gian riêng cho hai người.

"Anh không muốn ăn nữa thì chúng ta LÀM đi!"

Chưa kịp phản ứng lại thì cậu phấn khởi nhảy ra khỏi ghế bất ngờ bế cơ thể anh đặt trên vai cậu, ôm trọn lấy.

"Khoan-k-không muốn!!!"

Hốt hoảng định thần lại tinh thần, anh hét lên tiếng phản bác cố gắng vùng vẫy, cánh tay liên tục đập lưng cậu, mặc kệ cơn đau chiếm lấy anh.

"Ha ha nhột đó anh~"

Cậu càng không chịu buông, đẩy cửa mở toang phòng ngủ, cười ranh mãnh như một tên sắc lang, anh thật yếu đánh như gãi ngứa lưng cậu giùm ấy.

Hệt như một chú mèo giận dỗi cào loạn xạ vào lưng chủ nhân, thật đáng yêu quá chừng.

Anh sợ sệt cầu xin em trai, dù biết không có hy vọng nhưng anh cũng bất lực, ngoài khóc lóc ra còn chẳng thể làm gì, con dao từng nhát đâm vào tim anh không thương tiếc dù làm nhiều lần anh đều không quen.

Mỗi lần làʍ t̠ìиɦ là ác mộng đối với anh, nó đã in sâu ám ảnh trong tâm trí anh...tuyệt vọng không thể thoát khỏi nó!

"Làm ơn tha cho anh đi-!"

Cạch.

Không!!

Vô lực dang đôi tay với tới trên không trung...cánh cửa ngày xa tầm mắt...

Nó khép lại...là lúc tia hy vọng của anh dập tắt.

............

Bóng tối bao trùm lấy căn phòng.

Tiểu mỹ nhân ném mạnh anh trai lên giường, không cho anh có cơ hội chạy thoát ngồi trên thân người anh.Đôi chân thon gọn chen giữa hai chân anh, các ngón tay xinh đẹp không chịu yên phận chui vào áo sơ mi, vuốt ve vòng eo gày gò của người con trai dưới thân trong say mê.

Anh thì không chịu nằm yên, bàn tay đặt trên lòng ngực nhỏ nhắn Tử Kỳ liên tục phản kháng đẩy người cậu.Cả thân dưới không có gì che chắn, phô bày cái đó trước mặt em trai mình, làm anh xấu hổ muốn chết.

Cậu có chút buồn cười khi nhìn dưới thân anh, chẳng có một cọng lông mao nào, nhất là cái đó, nó hồng hồng bé nhỏ bất động nằm ỉu xìu.Rồi lại liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của anh, không chịu được uất ức lại tràn ngập nước mắt ẩm ướt đôi mắt, long lanh đến đáng yêu.

"Đâu phải em chưa từng thấy hết cơ thể anh, anh xấu hổ gì chứ"

Ôm chọn chiếc eo của người trong lòng cậu, cầm nam căn anh mà xoa bóp.Cúi mái đầu hôn lên vành tai đỏ ửng, thỉnh thoảng lại cọ cọ cắn nhẹ.

"Um..."

Anh không khỏi rên ra một tiếng, cậu đây là muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ của anh!Tai là điểm nhạy cảm đối với anh.

Làʍ t̠ìиɦ cũng lâu, cậu quan sát nắm bắt được điểm nhạy cảm trên cơ thể anh, lần này hết lần này lần khác chơi đùa nó.

Bây giờ cũng như vậy, cậu cứ cằm cái đó chà xát liên hồi, thành công khiến anh cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.

Nhưng anh không muốn đánh mất lí trí chỉ vì rơi vào du͙© vọиɠ không lối thoát.

"B-buông ra!"

Kìm nén cơn đau lẫn du͙© vọиɠ đang lấn ác tâm trí anh, dùng hết sực lực đánh ngực Tử Kỳ.

Cậu bất lực cười khổ, thở hắt một hơi, dù biết bản thân anh kiệt sức nhưng vẫn cố đâm đầu vùng vẫy trốn tránh cậu, có điều...hành động đó làm năm căn của cậu một chút chảy nước nhô lên một cục dưới đũng quần, nó như kêu gào muốn giải phóng du͙© vọиɠ, nhớ nơi ẩm ướt bên sâu chật hẹp mà nó đã nhiều lần đặt vào.Kí©ɧ ŧɧí©ɧ tâm trí cậu làm sao~

"Thôi nào, em sẽ không làm đau anh đâu"

"Chỉ cần nằm im và hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ em mang lại đi"

"Anh sẽ sướиɠ phát điên thôi"

Giọng điệu dỗ dành anh trai.

Không cho anh làm loạn liền nắm chặt hai cổ tay người dưới thân mình, khiến anh nhíu mày vì đau.

Mê luyến dời đôi môi xuống cổ, dần đến bờ vai, để lại vài dấu hôn đỏ chót nổi bật trên người anh.Đồng thời cầm cái đó của anh liên tục chà sát bàn tay còn lại, động tác dần chuyển sang nhanh chóng không dừng...

Bất chợt cậu khẽ mỉm cười, nở nụ cười ma mị...lòng phấn khích thoải mái, nó là dựng đứng rồi a!

"Sướиɠ không anh?"

"Um...m...khôn..g"

Bất lực lắc đầu lia lịa, kɧoáı ©ảʍ lấn át ăn mòn da đầu anh, nhắm chặt đôi mắt ẩm ướt cắn chặt chiếc môi đầy vết thâm tím, vết thương cũ chồng thêm vết thương mới, không muốn rên nữa.

Nhục không thể nào nhục hơn, hận không thể chết ngay lúc này, ai lại để người anh trai như anh bị ép buộc banh chân ra rêи ɾỉ như nữ nhân dưới thân em trai ruột thịt chứ.

Bỗng nhiên anh rùng mình trước cảm nhận cái nóng ẩm ướt ngay vùng ngực, lông tơ đều dựng hết lên...

"Đừng làm nữa...ư...n-nó lạ lắm"

Đảo đôi mắt long lanh ngấn lệ nhìn người em trai xinh đẹp trước mặt với lời cầu xin thương tâm, pha một chút hy vọng cậu có thể để tâm ngừng lại.

Ấy mà Tử Kỳ bỏ ngoài tai, chỉ khẽ nhếch đôi môi, một nụ cười tinh ranh nguy hiểm.

"Oa nhug em hon mún~"(Nhưng em không muốn).

Chiếc lưỡi sắc bén liên tục khoáy đảo liếʍ láp hạt đậu nhỏ đỏ hồng nổi bật cưng cứng trên ngực anh, tạo thành âm thanh nhóp nhép xấu hổ vang khắp căn phòng....

Phụt.

"Ha...anh ra rồi"

Cảm nhận lòng bàn tay có gì nhớp nháp lỏng lẻo dính trên tay cậu, ngừng động tác nhìn chất lỏng tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà anh vừa xuất ra.Tử Kỳ không tỏ ra ghê tởm, ngược lại càng làm hành động biếи ŧɦái mà liếʍ tϊиɧ ŧяùиɠ của anh...từ các đầu ngón tay...đến mu bàn tay....đều cuồng nhiệt liếʍ nó không chừa miếng nào, chìm đắm trong sự sung sướиɠ say mê.

"Anh-đừng ngủ.Chúng ta làm tiếp nào~"

Chống một tay trên giường, khuôn mặt ửng hồng vui tươi cười nói như trẻ con áp sát mặt anh trai, tặng nụ hôn nhẹ trên chiếc trán anh.

Cơ thể anh mệt mỏi nằm trên chiếc giường mềm mại, mơ hồ mắt nhắm mắt mở, kɧoáı ©ảʍ lẫn cơn đau vẫn còn...từ các ngón tay đã bị bẻ cong vặn vẹo.

Tử Kỳ phát giác ra vấn đề, không buông hai cổ tay anh ra, vẫn giữ nắm chặt.

Mỉm cười nhìn anh đến rợn tóc gáy.

Tiếp tục trìu mến hôn nhẹ lên mái tóc bạch kim anh trai.

.......

"Em sẽ băng bó vết thương anh sau-"

Giờ thì-

"Em sẽ khiến anh phải nhớ mãi ngày hôm nay đến lúc chết.Đón nhận tình yêu của em nhé anh trai yêu dấu"