Lúc dừng lại chờ đèn xanh, Bạch Kình Dục tranh thủ lướt điện thoại của Hứa Vi để tìm mấy bức ảnh, tiếc là những thứ linh tinh trong email đã bị cô xóa hết.
Nhưng trớ trêu là mail mà Hứa Vi rep lại bên dưới bức ảnh của Vân Sa Sa vẫn còn, còn kèm theo cả những lời lẽ khiến Vân Sa Sa tức điên lên nữa.
[ Tôi đang bận rộn làm chuyện người lớn, cô là ai thế? Có muốn đến chơi cùng không?] [ Em gái, trình độ của anh đẹp trai này này cao hơn Bạch Kình Dục nhiều đấy.]
Bạch Kình Dục bình tĩnh liếc Hứa Vi.
"Trình độ của thằng nào tuyệt hơn tôi? Nói nghe thử xem."
Hứa Vi chỉ có thể chọn cách giả chết, mắt điếc tai ngơ.
Lúc gửi bức ảnh này đi, cô chỉ ước gì Bạch Kình Dục nhìn thấy nó, làm anh tức chết luôn đi cũng được.
Ai ngờ lại bị đối phương phát hiện vào tình cảnh thế này chứ?
Cáo trạng không thành, ngược lại còn hại bản thân thê thảm.
"Có thể trả điện thoại cho tôi chưa?"
Người đàn ông không những không trả lại, mà còn mở album ảnh ra xem.
Hứa Vi giật nảy cả mình, định vươn tay giật di động về nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.
Bạch Kình Dục liếc thấy một file ảnh có tên "Ghi chép hiện trường tai nạn xe cộ’, bên trong lưu đầy những bức ảnh của Hứa Vi và những người đàn ông khác.
Tai nạn xe cộ: bên TQ, ‘lái xe’ là tiếng lóng chỉ việc làʍ t̠ìиɦ. Hình của Hứa Vi toàn là pts chứ ko phải làm thật nên mới để là ‘tai nạn’.
Tất cả các loại tư thế, cảnh tượng tɧác ɭoạи, kiểu nào cũng có.
Có ảnh cô dùng khăn tắm che ngực, đôi mắt đẹp khép hờ, cả khuôn mặt đều toát lên vẻ ham muốn.
Trước đây, Bạch Kình Dục đặc biệt thích Hứa Vi bày ra dáng vẻ này.
Đó là một loại vẻ mặt đắm chìm trong thoả mãn, ánh mắt quyến rũ mê người như cuốn chặt lấy anh, khiến Bạch Kình Dục chỉ muốn vùi đầu làm thêm nhiều hiệp nữa.
Anh lướt xuống phía dưới album, trong đó phải có ít nhất hàng trăm bức ảnh.
Khuôn mặt những người đàn ông trong đó đều được làm mờ, nhưng từ ngoại hình thì có thể thấy mỗi bức một người, không ai giống ai.
Bạch Kình Dục không thể làm bộ làm tịch được nữa.
“Em cắm sừng tôi một cách rõ ràng trắng trợn nhỉ.”
Hứa Vi cực kỳ sốt ruột, vội vàng cướp điện thoại lại.
“Tất cả đều là Trình Ninh Photoshop đấy."
Bây giờ mới giải thích thì dường như hơi muộn rồi.
Ngay cả bản thân Hứa Vi cũng cảm thấy mình đang nguỵ biện, lời lẽ chả có tí thuyết phục nào.
Về phần Bạch Kình Dục, anh chỉ cười nhạt rồi quay đầu, tiếp tục lái xe. Trong mắt lộ ra rõ ràng sự lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.
Hai người cứ thế im lặng, không nói thêm chuyện gì nữa.
Trong lòng Hứa Vi vô cùng nóng ruột muốn trình bày thêm gì đó, nhưng nghĩ nghĩ một lúc rồi chọn cách buông tha.
Dù sao cũng đã giải thích những bức ảnh đó là photoshop rồi, Bạch Kình Dục có tin hay không thì tùy.
Lúc xe sắp đến phía dưới căn hộ của Hứa Vi, Bạch Kình Dục nhận được tin nhắn của Trần Minh Châu.
[A Dục, mẹ đang ở bệnh viện, mẹ muốn nói với con một chuyện quan trọng. Con đừng nói với Vi Vi, cứ giấu nó trước đã.]
Ánh mắt Bạch Kình Dục trầm xuống.
Trước khi xuống xe, Hứa Vi do dự mất mấy giây mới mở miệng hỏi: "Tối nay anh ngủ ở đâu?"
Rõ ràng là Hứa Vi đã chủ động xuống nước. Cô biết anh đang tức giận, tuy bản thân không thể vứt hết mặt mũi để cầu hòa nhưng nói khéo một câu thì vẫn làm được.
Bạch Kình Dục sửng sốt.
Anh nghe được ý trong lời nói của đối phương, nhưng khi nghĩ đến những gì Trần Minh Châu dặn dò trong tin nhắn, Bạch Kình Dục biết chuyện này mình không thể qua loa được, thế nên chỉ chọn cách tạm thời từ chối.
"Tôi phải đến bệnh viện một chuyến."
Hứa Vi không mảy may nghi ngờ, thản nhiên ồ một tiếng rồi xuống xe rời đi.
Bạch Kình Dục nhìn cô đi lên lầu, đợi đến khi chắc chắn đèn trong nhà cô đã bật sáng thì mới lái xe đến bệnh viện
Trần Minh Châu đã lớn tuổi nên ngày càng già yếu, sức khỏe vẫn luôn không tốt. Hơn nữa, trước đây bà đã trải qua một cuộc phẫu thuật lớn, giờ lại bất ngờ nhập viện thì chắc hẳn không phải chỉ là bệnh vặt thôi đâu.
Khi anh tìm đến phòng bệnh, y tá đang cùng Trần Minh Châu xem ảnh chụp X - Quang.
"Thưa bà, bác sĩ Bạch đến rồi."
Sắc mặt Trần Minh Châu nhợt nhạt, khi nhìn thấy con rể, bà nở nụ cười nhưng trạng thái có vẻ hơi mệt mỏi.
Từ lần cuối họ gặp nhau đến giờ mới được có vài ngày, thế mà khí sắc của bà đã thay đổi quá nhiều, rõ ràng là có hiện tượng bệnh tình phát tác trở lại.
Sắc mặt Bạch Kình Dục vẫn thư thường, đi đến cuối giường cầm hồ sơ bệnh án lên đọc. Lông mày anh càng lúc càng nhíu chặt.
"Tình huống này kéo dài bao lâu rồi?"
Cô y tá có chút chột dạ.
“Khoảng một tuần trở lại đây, bà Trần hay đau đầu, tần suất cũng ngày càng nhiều.Thỉnh thoảng còn nghiêm trọng đến mức buồn nôn, đi đường thì hay té ngã. Hôm đó bà Trần nói với tôi là không sao, kết quả vừa ăn tối xong liền gục xuống bất tỉnh.
Bạch Kình Dục nhìn Trần Minh Châu, ánh mắt vừa nghiêm túc vừa nặng nề.
Hôm đó, khi mẹ vợ ngã trong nhà tắm, nói do chứng phong thấp của người già mỗi khi trái gió trở trời nên anh cũng không nghi ngờ nhiều.
Tuy chưa có kết quả chụp CT não nhưng anh có thể từ một vài triệu chứng mà phân tích ra vài phần.
Là do u não tái phát.
Trên mặt Trần Minh Châu không hề lộ ra vẻ bi quan, ngược lại còn khá bình thản.
"A Dục, đừng nói với Vi Vi về chuyện này."