Cuối cùng, vẫn là Hứa Vi kéo Bạch Kình Dục rời khỏi Tu La tràng xấu hổ đến cực độ này.
(Tu La tràng: cảnh tượng tàn khốc như địa ngục.)
Trình Ninh vừa chấn kinh vừa tỏ ra đáng thương, ứa nước mắt nhìn người chị em tốt chạy mất dạng.
Quay đầu lại thì bắt gặp vẻ mặt của tần Dân Tránh, lúc này cô ta bắt đầu cảm thấy vô cùng hoảng loạn.
Tần Dân Tránh không để ý đến ánh mắt phức tạp của Trình Ninh.
"Tôi có chuyện muốn hỏi cô, chúng ta vào nhà rồi nói."
Nói xong anh ta cúi người xuống, chủ động xách hộp đồ ăn và cái ghế mang lên, đi vào căn hộ của đối phương.
Trình Ninh thực sự không nói nên lời.
Mấy người này, ai trông cũng giống chủ nhà hơn cô ta.
Tần Dân Tránh có thân hình rất chuẩn. Nhìn từ phía sau sẽ thấy rõ dáng người vai rộng và eo hẹp, đúng là hình mẫu bạn trai lý tưởng mà nhiều cô gái mơ ước.
Trên người anh ta luôn có hương gỗ thoang thoảng, Trình Ninh nhân lúc anh ta còn chưa quay người lại, tranh thủ hút một ngụm nước ngọt lớn lấy lại bình tĩnh.
Hai người ngồi xuống bàn ăn.
"Có chuyện gì thì nói ở đây đi."
Tần Dân Tránh: "Cha cô và cha tôi, hai ông bạn già lâu năm mấy hôm trước trong lúc ngồi uống rượu đã quyết định để chúng ta kết hôn."
Trình Ninh đang rót nước cho đối phương, nghe đến đây thì run hết cả tay khiến nước bắn tung tóe khắp sàn. Cô ta vội vàng vớ lấy cái khắn, ngồi xổm xuống lau.
Tần Dân Tránh thấy vậy thì cũng rút mấy tờ khăn giấy, ngồi xuống giúp một tay.
Sau đó, Trình Ninh nghe thấy giọng điệu rất bình tĩnh, có khí lực của người đàn ông:
“Cô có ý kiến gì không, dù sao là hôn nhân đại sự, cứ suy nghĩ lợi và hại cho kỹ càng rồi hãy trả lời tôi!"
Trình Ninh không biết có phải bản thân xuất hiện ảo giác hay không mà khi nghe tới đây, tự nhiên lại thấy bụng mình như bị đạp một cái. Sắc mặt cô ta lập tức trắng bệch.
Đứa nhỏ…
Có nên nói cho anh ta biết không nhỉ?
Nhưng Tần Dân Tránh là gay, nói ra thì giải quyết được vấn đề gì? Nếu kết hôn với nhau, sau này con cái biết được bố của mình thật ra là người thuộc thế giới thứ ba, gay lòi thì… Ah bực bội chết được.
Tần Dân Tránh thu hết biểu cảm khó coi của Trình Ninh vào đáy mắt, khóe miệng mấp máy hỏi:
"Nếu cô cảm thấy không thoải mái, vậy tôi sẽ nói rõ với người lớn hai bên."
Sau mấy giây đấu tranh tư tưởng, Trình Ninh gật đầu, khàn giọng nói: "Thế cũng được."
"Vậy tôi đi trước đây."
Một người đàn ông đến rồi đi như một cơn gió.
Trình Ninh nhìn cánh cửa đóng chặt, không biết bản thân nên thất vọng hay nhẹ nhõm.
Cảm xúc phức tạp khiến mắt cô nàng đỏ hoe, dùng sức lau mạnh xuống sàn nhà.
"Khóc lần cuối cùng này nữa thôi, sẽ không có lần sau nữa... Làm mẹ đơn thân cũng có thể sống rất vui vẻ cơ mà. Mình nhất định sẽ làm được."
*
Sau khi lên xe, Hứa Vi và Bạch Kình Dục đều im lặng rất lâu.
Cô cảm thấy người đàn ông bên cạnh rất không vui, rõ ràng là vì chuyện của Tần Dân Tránh.
Chẳng qua vừa nãy cô mới tha thứ cho đối phương một lần, bây giờ không thể bỏ hết mặt mũi đi dỗ người ta nữa. Thế nên hai người cứ cứng đầu cứng cổ như vậy, không ai nói với ai câu nào.
"Khi nào em mới định cho tên Tần Dân Tránh kia cút đi?"
Bạch Kình Dục là người lên tiếng trước.
Giọng điệu ngửi rõ mùi chua lè, thế nhưng khuôn mặt du côn đẹp trai này lại cố gắng bày ra vẻ ‘tôi chả thèm quan tâm’.
Hứa Vi hỏi ngược lại đối phương:
"Đứa nhỏ trong bụng Vân Sa Sa thật sự không phải của anh chứ?"
Bạch Kình Dục biết mình sẽ rơi vào thế yếu nhưng vẫn cam tâm tình nguyện, sẵn sàng xác nhận với cô một lần nữa:
"Không phải của tôi."
"Thật sự chưa từng ngủ với nhau?"
"Ừ."
"Thế tại sao cô ta lại có mấy bức ảnh thân mật của anh?"
Bạch Kình Dục cau mày: "Cho tôi xem thử xem."
Hứa Vi lấy điện thoại, mở hộp thư ra luôn. Nhưng nghĩ nghĩ một hồi lại thấy hành động của mình như kiểu già mồm cãi cố, thế nên lại thu về.
"Thôi bỏ đi, anh nói thế nào thì chính là thế đó vậy, tôi cũng không muốn truy cứu làm gì."
Bạch Kình Dục không quản mấy lời nói vô nghĩa của cô, một tay điều khiển xe, tay kia giật lấy điện thoại của đối phương.
Hứa Vi chết cũng không chịu buông, giữ chặt lấy điện thoại.
Ai ngờ người này lại dở trò sờ mó vào chỗ khác!!!
Mặt mũi Hữa Vi đỏ bừng, lập tức đánh bay cái tay hư hỏng kia ra.
Bạch Kình Dục thừa cơ lấy được điện thoại.
Hứa Vi tức đến mức trực tiếp chửi ầm lên:
“Lưu manh chết tiệt.”