Giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai Bạch Kình Dục, thận trọng như thể lo lắng anh không chấp nhận câu cảm ơn này.
Hứa Vi không nói quá nhiều, thiên ngôn vạn ngữ tới bên miệng chỉ biến thành một câu cảm ơn. Nhưng như vậy cũng đủ khiến cô mặt đỏ tai hồng.
Nếu nói quá nhiều thì có vẻ quá giả dối, đây không phải là tác phong của cô.
Bạch Kình Dục nghe xong, vẻ mặt không thay đổi mấy nhưng ngón tay lại gõ lên sườn mặt của mình.
Hứa Vi tưởng anh muốn mình phải thể hiện hành động gì đó nên chần chừ mấy giây rồi ghé lại gần, hôn phớt lên má anh một cái.
“Đã được chưa?”
Người đàn ông nhướng mày: “Tôi chỉ muốn em khen ngợi thêm mấy câu chứ có bảo em hôn tôi đâu.”
Hứa Vi tức nghẹn cả lời.
Càm ràm thế thôi chứ rõ ràng là tâm trạng Bạch Kình Dục đã vui vẻ hơn nhiều, không còn xụ mặt ra nữa. Thậm chí còn nhân lúc Hứa Vi đang ngủ len lén nắm nhẹ lấy tay cô, nhếch môi cười đắc ý.
Sau khi xuống máy bay, Hứa Vi cứ thế mặc cho Bạch Kình Dục dắt mình đi, đến khi lên xe rồi cũng chưa chịu buông ra.
Người không biết còn tưởng hai người họ yêu nhau vô cùng thắm thiết lắm. Ai mà ngờ được, chỉ mới một tuần trước họ vẫn là cặp vợ chồng hờ bị bạn bè thân quen cười nhạo. Người nào người nấy chơi đùa phóng túng trong quán bar, trái ôm ấp phải như thể muốn so bì với đối phương.
Hứa Vi không về nhà cùng với Bạch Kình Dục mà đi thẳng tới nơi ở của Trình Ninh.
Quả nhiên đúng như cô đoán. Cô bạn thân đang lòng dạ rối bời, ba giờ sáng vẫn còn chưa ngủ, làm ổ trong nhà khóc thút thít một mình.
Nhìn thấy Hứa Vi xuất hiện, Trình Ninh lập tức bò vào lòng cô rồi khóc to.
“Hu hu hu... Vi Vi, cậu nói tớ phải làm sao bây giờ? Đứa trẻ này đến quá bất ngờ...”
Hứa Vi vỗ vai Trình Ninh, an ủi: “Chẳng có gì to tát cả, làm mẹ đơn thân cũng được, cậu thừa sức nuôi đứa bé mà. Nếu không được thì tớ sẽ hỗ trợ cậu chăm sóc nó.”
“Hu hu, cậu nói cũng phải.”
Cuối cùng, Trình Ninh cũng bình tĩnh lại, khụt khịt mũi.
“Đứa bé là của Tần Dân Tránh.”
Hứa Vi đang rót nước, suýt nữa đã run tay. Cô kinh ngạc nhìn về phía chị em tốt của mình.
“Anh ta không phải là gay à?”
“Tối hôm đó hai người bọn tớ uống say, sau khi tỉnh lại thì chẳng có chút ký ức nào... Tớ nói với anh ta là không cần phải chịu trách nhiệm gì cả, mà anh ta cũng chẳng tỏ vẻ gì… nên bọn tớ đều coi như không có chuyện gì xảy ra...” Trình Ninh tuyệt vọng che mặt lại.
“Tớ thật sự không nghĩ mình sẽ mang thai. Với tính tình bố tớ, chắc chắn sẽ bắt tớ kết hôn. Nhưng anh ta là gay mà! Nếu tớ lấy anh ta, còn sinh con thì chẳng phải đồng nghĩa với việc ở góa à!”
Hứa Vi ngồi rầu rĩ ở một đầu khác của sofa, cô bị việc này doạ cho to hết cả đầu, không biết nên làm gì.
Cô tưởng mình gả cho một kẻ ăn chơi trác táng đã là tấm gương kinh điển của nấm mồ tình yêu rồi.
Ai dè lại có người còn đỉnh hơn cả cô.
Mộ sau cao hơn mộ trước.
Thói đời chó má gì vậy trời?
Tuy không biết bước tiếp theo nên làm thế nào cho phải, nhưng lúc này, điều quan trọng hơn nhất là cần xác được tình trạng sức khỏe của đứa bé trước đã.
Cảm xúc của bà bầu dao động dữ dội, dù đã an ủi được nhưng một lát sau lại khóc tiếp.
Hứa Vi cũng hết cách, chỉ đành ở lại đây bầu bạn với Trình Ninh.
Mãi cho đến rạng sáng.
Tia nắng sớm mai vén lên soi sáng một góc bầu trời, Bạch Kình Dục cũng hút xong điếu thuốc thứ năm. Anh ném đầu lọc vào trong thùng rác bên cạnh, sau đó gửi tin nhắn cho Hứa Vi: [Em xuống nhà lấy bữa sáng đi.]
Hứa Vi vừa tỉnh giấc, lúc trông thấy tin nhắn này còn ngạc nhiên giây lát.
Cô chạy tới bên cửa sổ, phát hiện Bạch Kình Dục đang ở dưới lầu chung cư nhà Trình Ninh thì vội vàng khoác áo đi xuống.
Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi xanh thẫm, ống tay áo xắn lên một nửa để lộ ra cánh tay rắn chắc và mạnh mẽ, đứng dựa vào chiếc Lambogrini màu bạc.
Khi nhìn thấy Hứa Vi đi xuống, đôi mắt sâu thẳm của Bạch Kình Dục khẽ nheo lại. Khóe miệng hơi cong lên, ánh mắt ôn nhu như tia nắng mai trên khoảng trời sau lưng anh.
Hứa Vi sửa sang lại mái tóc dài bù xù, chạy chậm qua đó.
“Sao anh lại đến đây?”
Bạch Kình Dục lấy hai phần sandwich và sữa đậu nành từ trong xe ra: “Cầm lấy, hâm nóng lại rồi hẵng ăn.” Mấy thứ này anh mua từ hai tiếng trước, bây giờ đã nguội lạnh cả rồi.
Bạch Kình Dục mất ngủ cả đêm, dứt khoát dậy sớm đi mua bữa sáng. Lúc mua xong mới phát hiện thời gian vẫn còn sớm, chỉ đành chờ ở dưới lầu, tính thời gian Hứa Vi tỉnh lại rồi mới gọi cô xuống lấy.
Hứa Vi ngây ngốc nhận lấy: “Cảm ơn.”
“Còn cái này nữa.” Sau đó, người đàn ông lại đưa cho cô một túi quần áo ngủ: “Hai bộ đủ cho em dùng rồi, nếu không đủ thì bảo tôi.”