Lúc Hứa Vi gọi cho Trình Ninh, trong điện thoại truyền đến tiếng khóc nức nở đau lòng.
“Vi Vi… Tớ không biết phải làm sao bây giờ…”
Nghe vậy, trái tim cô xiết chặt lại.
“Xảy ra chuyện gì thế? Ninh Ninh, cậu định đi đâu? Sao đột nhiên lại phải đi?”
“Tớ có thai rồi.” Câu trả lời yếu ớt của Trình Ninh khiến đầu Hứa Vi như muốn nổ tung, trên mặt đầy vẻ không thể tin nổi.
Tuy bình thường Trình Ninh thích cùng Hứa Vi tới mấy quán bar chơi bời, nói chuyện tuỳ tiện, trông có vẻ là người tư tưởng cực thoáng…Nhưng Hứa Vi biết, trong xương cốt người chị em này vẫn rất bảo thủ. Cho dù chơi với đàn ông vô cùng vui vẻ thì cô nàng vẫn sẽ giữ khoảng cách nhất định, cũng chưa bao giờ vượt rào.
Tin tức lần này lớn đến mức khiến Hứa Vi phải sửng sốt mất vài giây.
“Bố đứa bé là ai?”
Tiếng nức nở ở đầu bên kia điện thoại càng dữ dội hơn, giống như không muốn trả lời câu hỏi này.
Cô lại tiếp tục truy hỏi: “Tên đàn ông kia có biết chuyện này không?”
Trình Ninh bỗng lớn tiếng khóc oà lên.
“Vi Vi, đứa bé này không nên xuất hiện… Tớ phải làm sao đây? Ba tớ mà biết thì chắc chắn sẽ ép tớ kết hôn. Nhưng tớ không thể gả cho anh ta được…”
Từ trong điện thoại, Hứa Vi nghe ra được chị em tốt của mình đang rất suy sụp. Nhưng bây giờ cô đang đi công tác ở thành phố B, không thể lập tức tới bên cạnh an ủi Trình Ninh được.
“Ninh Ninh, bây giờ cậu đừng xúc động. Có chuyện gì chờ tớ về thành phố A tìm cậu rồi nói tiếp.”
Sau khi nói một đống lời an ủi, cuối cùng cô cũng ổn định lại cảm xúc của Trình Ninh.
Hứa Vi xoay người quay lại nhà hàng đồ nướng, vừa bước vào cửa đã thấy một em gái ăn mặc nóng bỏng ngồi bên cạnh Bạch Kình Dục. Cô ta vắt chéo đôi chân thon dài, ra sức làm mặt xấu với anh.
“Anh đẹp trai đừng từ chối, chỉ là thêm bạn tốt thôi mà. Anh sợ bạn gái mình tức giận à? Nhân lúc cô ấy đang ra ngoài nghe điện thoại chưa quay lại, anh lén thêm bạn với em đi. Sẽ không bị cô ấy phát hiện đâu.”
Giọng nói của cô em sεメy kia nũng nịu giống như có thể bóp ra nước đến nơi.
Bạch Kình Dục không chút để ý, châm một điếu thuốc.
“Đó không phải bạn gái của tôi.”
Hứa Vi đứng ở cửa, vừa nghe được câu trả lời của anh, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu chính là: ‘Ha ha, quả nhiên, tính chó khó dời.’
Ai ngờ, người đàn ông đột nhiên bẻ lái 180 độ: “Mà là cục cưng của tôi.”
Chân Hứa Vi hơi lảo đảo.
Cô em sεメy bị xoay đến mặt mũi tái mét. Quay đầu thấy Hứa Vi đã trở về, tự xấu hổ mà đứng lên chạy mất hút.
Hứa Vi đi tới bên cạnh Bạch Trình Dục, chọn một chiếc ghế khác ngồi xuống, tức giận mắng:
“Anh nói chuyện sến súa chết được, có thể bớt bớt lại một tí được không?”
“Tôi chỉ đang nói sự thật thôi.” Bạch Kình Dục nheo mắt, cười cười nhìn Hứa Vi rồi hỏi ngược lại: “Không phải là em rất thích được người khác gọi là cục cưng à?”
Cô lười cãi cọ chuyện xưng hô với anh: “Mau ăn hết chỗ này đi để còn về khách sạn dọn đồ.”
“Sao vậy?”
“Trình Ninh xảy ra chuyện rồi, tôi sợ cô ấy suy nghĩ luẩn quẩn lại làm chuyện ngốc nghếch. Bây giờ về khách sạn trả phòng, có lẽ vẫn kịp chuyến bay rạng sáng mai.”
Bạch Kình Dục nghĩ đến căn phòng tuyệt vời vẫn chưa được sử dụng mà đã phải rời đi, trong lòng có chút không vui.
“Ngủ lại một đêm được không? Thêm nửa ngày cũng không muộn mà.”
“Vậy anh cứ ở lại một đêm đi, tôi về thành phố A trước cũng được.” Một khi Hứa Vi đã quyết thì không ai có thể lay chuyển.
Trả tiền xiên nướng xong, hai người trở về khách sạn. Quả nhiên cô vẫn quyết định quay lại thành phố A ngay lập tức.
Tuy Bạch Kình Dục không vui nhưng cũng không thể để cô về một mình được.
Lúc trả phòng ở sảnh khách sạn, sắc mặt anh cực khí khó coi. Toàn thân đều tản ra khí thế âm trầm, nhân viên ở quầy lễ tân bị anh doạ cho sợ run bần bật.
Hai người vội vàng đi ra sân bay, may mắn vẫn kịp chuyến bay sáng sớm.
Bạch Kình Dục kéo hành lý cho Hứa Vi, nắm tay cô nhưng suốt đoạn đường đi lại không nói câu nào.
Bình thường Hứa Vi ghét nhất là dáng vẻ chiến tranh lạnh của người khác.
Nhưng khi nhìn thấy nỗi buồn bã ưu tư ở trong đôi mắt đào hoa của anh thì cũng cảm thấy hơi có lỗi, cô đột nhiên cúi người nhích tới gần, nhẹ nhàng phả một hơi lên tai của Bạch Kình Dục.
“Cảm ơn anh.”