*ấn theo dõi truyện để tụi mình ra chương nhanh hơn nha!
Trên giường bệnh, người đàn ông mặc đồng phục bệnh nhân sập sình đen trắng giao nhau, mái tóc rối tung rủ xuống che phủ khuôn mặt.
Sắc mặt tái nhợt nhưng khóe môi lại treo ý cười không có độ ẩm, bộ dạng ra vẻ ung dung bình thản, thật ra lại vô cùng yếu ớt và cô đơn.
Hạ Dĩ Mặc đứng lên, cơ thể cứng ngắc, làm thế nào cũng không thể di chuyển.
Trái tim sâu trong cơ thể luôn buông lỏng, vẫn luôn đập "Thình thịch" giống như va chạm với một thứ nặng nề, muốn nứt làm đôi.
Cô nhìn thoáng qua bình truyền dịch, sau đó đặt chìa khóa xe lại chỗ cũ: "Chờ khi nào anh truyền dịch xong thì nói tiếp."
Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại phủ lên tay trái đang được truyền dịch, xúc cảm lạnh lẽo.
"Tại sao tay của anh lại lạnh như thế này? Có muốn..."
Cô vẫn chưa nói xong đã bị cắt ngang, lập tức Dịch Hướng Thư giúp bàn tay to đang được cô nắm lấy, vẻ mặt trở nên nghiêm túc căng thẳng, giống như một động vật nhỏ trên xù lông.
"Em ở lại đây thì làm được gì? Tôi không cần gì cả."
Bởi vì thứ mong muốn nhất lại bị cô từ chối. Thế nên anh không cần sự quan tâm dư thừa của cô.
"Em mau rời khỏi đây." Dịch Hướng Thư không còn kiên nhẫn nên đuổi người ta, mày nhíu thật chặt, anh càng nói càng giận chính mình: "Một thư ký mà muốn ở lại vào lúc nửa đêm, em đúng là tận tâm làm tròn bổn phận! Đổi lại là những người khác thì em cũng như vậy có phải không."
Tay trái được truyền dịch rút lại ngăn cản khoảng cách giữa hai người, Hạ Dĩ Mặc không để bụng chuyện anh nói, cô chỉ quan tâm việc máu chảy ngược lại ống truyền dịch.
Hạ Dĩ Mặc sốt ruột nắm lấy bàn tay trái của anh: "Dịch Hướng Thư anh đừng lộn xộn nữa." Nào ngờ anh lại càng phản kháng kịch liệt.
Tuy anh là người bệnh nhưng sức lực vẫn lớn đến mức dọa người như cũ.
Đầu óc Hạ Dĩ Mặc đang rối loạn "Ong ong", như bị nện xuống mặt đất có vô số viên đá nhỏ, từng gợn sóng trở nên nhộn nhạo làm rối loạn tâm trí vốn bình tĩnh của cô lúc đầu.
Nhưng người đàn ông lại cố tình dùng giọng điệu dữ tợn không chút che giấu: "Em dựa vào đâu mà làm như vậy?"
Đúng vậy, cô dựa vào đâu chứ?
Nhưng cô không thể bỏ mặc anh như bây giờ.
Bàn tay to lạnh lẽo khô ráo của người đàn ông dùng sức trâu nắm lấy cổ tay của cô, cô không dám giãy dựa, chỉ nhìn chằm chằm máu tươi đang chảy ngược về ống truyền dịch.
Bất lực.
Trong lòng vừa chua xót vừa đau nhói, cảm xúc không rõ ràng lúc trước dần dần biến mất theo máu tươi đang chảy ngược.
Anh không muốn mạng sống của cô, không phải là chị ở bên nhau thôi ư?
Cô đồng ý là được.
Trong giây phút này, trái tim đập bồn chồn không nguôi, cổ tay nóng rát, Hạ Dĩ Mặc nhìn anh: "Em đồng ý với anh."
Dịch Hướng Thư ngẩn người: "... Hả?" Lực đạo trên tay cũng buông lỏng.
"Chúng ta ở bên nhau."
Nói hai câu lại thì đó có nghĩa là —— Cô đồng ý ở bên anh.
Dịch Hướng Thư hiểu ra nhưng cố ý hừ lạnh một tiếng, tránh né ánh mắt của cô đầy khó chịu: "Em trông không tình nguyện như vậy, không đủ thành ý."
Tay trái đang truyền dịch của anh bị cô nắm ngược lại, sau khi thả lỏng, dịch rơi tí tách vào động mạch máu.
Hạ Dĩ Mặc không ép tay đang truyền dịch mở ra, lòng bàn tay phủ lên ngón tay của anh để nhiệt độ ấm áp của mình xua đi cái lạnh trên người anh.
"Chúng ta chỉ mới ở bên nhau mà anh đã chiến tranh lạnh với bạn gái của mình ư?"
Người đàn ông bị câu chữ nào đó trấn an tới mức ngoan ngoãn cho sờ lông, anh thuận thế đưa ra điều kiện để mình không còn giận: "Vậy thì em hôn tôi một cái, nếu không..."
Bộ dạng kỳ lạ của người đàn ông làm cô có cảm giác như đang bị chơi xấu. Nhưng vào thời điểm này, cô không thể nào làm gì được anh, thậm chí còn bị anh ăn sạch sẽ.
Tiếng than nhẹ gần như không thể nghe thấy, Hạ Dĩ Mặc nhéo ngón tay của anh: "Vậy anh phải nhắm mắt lại."
Lập tức Dịch Hướng Thư nghe lời nhắm mắt lại, cô hơi cuối người xuống, nửa người trên tới gần anh.
Đôi môi anh đào dịu dàng ngậm lấy đôi môi xinh đẹp của anh, đầu lưỡi mềm mãi miêu tả hình dáng môi, liếʍ láp tỉ mỉ, sự ướŧ áŧ kéo dài.
Cánh môi của anh cũng rất mềm mại ấm áp, khi cô hôn lên đôi môi của anh thì có thể cảm nhận được cơ thể anh bỗng run rẩy, như không dám tin.
Hạ Dĩ Mặc cong khóe miệng, anh cho rằng cô sẽ hôn lên khóe môi của anh.
Ngón tay cái vuốt ve hoa văn trong lòng bàn tay anh, bởi vì khẩn trương nên càng ngày càng nóng, còn toát ra hơi nước.
Dịch Hướng Thư muốn rút lòng bàn tay nóng được ra nhưng lại bị cô nắm lấy dễ dàng, sau khi tách môi ra cô nói: "Em hôn rồi đó, anh phải đồng ý với em là không được lộn xộn."
Chóp mũi nhỏ nhắn của cô cạ vào gò má anh, gương mặt hai người nhiễm hơi nóng, cả hai cùng thở dốc.
Dịch Hướng Thư mở mắt ra, ánh mắt đã trở nên u ám thâm thúy từ lâu, anh nhìn cô đầy dữ tợn, bộ dạng như muốn nuốt cô vào trong bụng.
Một cái hôn sâu làm sao có thể thỏa mãn được anh?
Anh dùng tay phải khống chế gáy của cô, đè cô về phía chính mình, hôn trả cô vừa mãnh liệt vừa tàn nhẫn, rắn cắn đôi môi mềm mại xinh đẹp thật mạnh.
Đầu lưỡi trực tiếp mở hàm răng của cô, càn quét mỗi một nơi thơm ngon trong miệng cô, quấn lấy đầu lưỡi của cô cùng nhau dây dưa, phát ra tiếng nước "Chụt chụt".
Cánh môi bị anh chặn không còn kẽ hở, không khí còn sót lại càng lúc càng ít, cảm giác hít thở không không dâng lên, cô nhịn không được mà đẩy anh ra.
"Ư ~~~ Ư ư ~~~"
Khi Dịch Hướng Thư buông cô ra thì đôi môi xinh đẹp ướŧ áŧ đã sưng đỏ, ánh mắt đầy sự dịu dàng và cưng chiều, đè cô trên vai của chính mình.
"Mặc Mặc, thế này mới gọi là hôn."
Tình cảm không kiềm chế được thể hiện lên mặt không sót bất cứ thứ gì, l*иg ngực kề sát nhau cũng phập phồng không thôi. Lúc nãy, trong lòng Dịch Hướng Thư rối bời, anh tự hỏi rằng sau khi ra viện bản thân phải mặt dày như thế nào thì mới có thể lừa cô đồng ý ở bên mình?