*ấn theo dõi truyện để tụi mình ra chương nhanh hơn nha!
Sắp đến thời gian cuối năm.
Thứ sáu muộn, tập đoàn Dư thị ở khách sạn G tổ chức họp mừng thường niên.
Mọi người đều có việc bận, Hạ Dĩ Mặc là thư ký của Dịch Hướng Thư nên biết rõ việc anh phải xã giao nhiều, đó cũng coi như là một phần của công việc, cô không thể quản lý quá nhiều.
Lãnh đạo của tầng nào thì sẽ đến bàn đó để kính rượu bày tỏ sự quan tâm săn sóc đối với cấp dưới, khi đến bàn của các cô, Dịch Hướng Thư cố ý đứng bên cạnh cô, chạm cốc nhẹ nhàng với cô.
Hạ Dĩ Mặc nhìn sắc mặt của anh, màu đỏ càng thêm đậm, ở một góc độ mà không có ai nhìn thấy, cô kéo nhẹ vạt áo của Dịch Hướng Thư: "Anh đừng uống quá nhiều."
Dịch Hướng khẽ cười, không để ý mà "Ừ" một tiếng, nhờ có thành ghế che chắn nên bàn tay trái không cầm ly rượu của anh tự nhiên nhéo vào eo cô.
*
Họp thường niên kết thúc vào chín giờ tối, Hạ Dĩ Mặc về tiểu khu Phong Giang Bạn trước, sau khi tắm xong, cô buồn ngủ leo lên giường Dịch Hướng Thư.
Trong lòng hai người bọn họ biết rõ nhưng không nói ra, cuối tuần rảnh rỗi đều lăn lộn trên giường, cô cũng dần có thói quen được anh ôm ấp.
Cô nhìn đồng hồ, hai giờ hai mươi bốn phút sáng, tới bây giờ Dịch Hướng Thư vẫn chưa về nhà.
Tuy có chút mệt mỏi nhưng cô cũng chán việc lăn qua lăn lại trên giường. Cái chăn bị lật rối tung, chỉ có hơi thở mát lạnh dễ chịu làm người ta an tâm đang chen chúc xông vào xoang mũi.
Tại sao người đàn ông lại không gửi tin nhắn nào, có phải uống nhiều quá nên vẫn chưa về không, có nên đi rước anh không?
Càng nghĩ càng nhiều, tại sao bây giờ khi gặp chuyện của anh thì cô đã không còn đứng mực nữa chứ, cô bắt đầu chán ghét chính mình.
Hạ Dĩ Mặc buông di động, cố gắng ép bản thân ngủ, trong lúc mê man thì nghe di động vang lên một tiếng "Tinh" ——
Cô tỉnh táo ngay lập tức, click mở di động.
Dịch Hướng Thư gửi tin nhắn tới: "Đêm nay tôi không về nhà."
Anh vẫn còn có thể gửi tin nhắn, xem ra là không uống say.
Cô bỗng muốn nghe thấy giọng nói quen thuộc, chần chờ một lúc lâu, cuối cùng cô vẫn bấm gọi điện, đợi vài giây thì cũng có người nghe máy.
Dịch Hướng Thư lên tiếng trước, mang theo nghi ngờ: "Hử? Sao em vẫn còn chưa ngủ?" Trễ thế này rồi mà.
Sắc mặt Hạ Dĩ Mặc không thay đổi: "Em không buồn ngủ, tại sao anh..." Không về nhà.
Dịch Hướng Thư: "Mặc Mặc."
Hạ Dĩ Mặc trả lời: "Sao vậy?"
Dịch Hướng Thư: "Hai ngày cuối tuần em giúp tôi chăm sóc Mao Mao."
Tại sao lại muốn cô chăm sóc, cuối tuần anh không về nhà, chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện? Hạ Dĩ Mặc do dự không trả lời, nghĩ mãi vẫn không có đáp án, khi cô muốn hỏi sự nghi ngờ của chính mình.
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói ngọt ngào: "Ngài Dịch..."
Đem khuya im lặng nên nghe rõ giọng nói của người phụ nữ xa lạ.
"Ngại quá, ra là em đã làm phiền anh rồi."
Hạ Dĩ Mặc trực tiếp kết thúc cuộc trò chuyện, Dịch Hướng Thư gọi điện lại, cô bật chế độ im lặng ném điện thoại di động sang một bên, không muốn nghe máy.
Giờ này, anh không về nhà là do bận ở bên cạnh người phụ nữ khác. Đúng là buồn cười, cô toả ra ý lạnh không rõ nguyên nhân, chỉ cảm thấy ghê tởm vô cùng.
Hạ Dĩ Mặc cho rằng giữa hai người bọn họ có chỗ không giống nhau. Nhưng nghĩ lại thì không phải cũng chỉ là quan hệ xá© ŧᏂịŧ bình thường thôi à, sao cô có thể yêu cầu người đàn ông một chọi một từ đầu tới cuối chứ?
Cô bước xuống, đổ nửa túi thức ăn cho chó vào chậu của Mao Mao, sau đó rời khỏi nhà của Dịch Hướng Thư mà không thèm ngoáy đầu nhìn lại.
Khi cô muốn trở về nhà bên cạnh thì nhớ ra một điều rằng chỗ đó không phải cũng là nhà của anh à.
Trong khoảng thời gian ngắn, tiến không được, lui cũng không xong.
Hạ Dĩ Mặc xoa ấn đường, móc điện thoại ra xem một lần nữa.
Ngoài cuộc gọi nhỡ vừa rồi của Dịch Hướng Thư ra thì anh không còn điện lại nữa.
Ảnh đại diện Wechat quen thuộc thông báo có cập nhật gần đây.
Cô nhấn vào.
Không lâu trước đây Dịch Hướng Thư đã đăng một bài viết trên vòng bạn bè, kèm theo đó là một bức ảnh đang truyền dịch.
Trên mu bàn tay sạch sẽ rộng lớn bị cây kim đâm vào, dán bằng băng y tế màu trắng. Vị trí là ở bệnh viện trung tâm nhưng định vị kỹ lại thì là toà × tầng × số phòng ×.
*
Dù sao đêm nay cô cũng không ngủ được, cuối cùng Hạ Dĩ Mặc vẫn gọi taxi đến bệnh viện, muốn nói chuyện rõ ràng với anh.
Trên tay trống không nên cô mua thêm một phần cháo khoai từ ở tầng dưới bệnh viện, dựa theo địa chỉ cụ thể, cô đến trước cửa phòng bệnh.
"... Ngài Dịch à, đêm nay là em trực ban đấy nhé, nếu có chuyện gì thì cứ việc tìm em, bất cứ chuyện gì cũng được ~~"
"Tôi muốn nghỉ ngơi." So với giọng nói nũng nịu của người phụ nữ, giọng nói của người đàn ông mang theo ý xua đuổi.
"Vậy anh cứ việc nghỉ ngơi, em giúp anh kiểm tra. Anh bỗng tái phát bệnh viêm dạ dày cấp tính còn phải truyền dịch nữa, không ai ở cạnh anh thì không được đâu..."
Nghe thế, lập tức Hạ Dĩ Mặc gõ cửa phòng bệnh, sau đó mở cửa bước vào trong.
Lưng Dịch Hướng Thư dựa vào gối, ngồi trên giường bệnh, khi nhìn thấy Hạ Dĩ Mặc, vẻ mặt không kiên nhẫn lúc đầu biến mất không còn dấu vết, anh cong khoé môi: "Người phụ nữ của tôi tới rồi."
Hộ sĩ làm nũng cứ nghĩ rằng người đàn ông đẹp trai phong độ chất lượng cao này vẫn còn độc thân, cô ta không còn thấy thú vị nữa, chuẩn bị ra ngoài với vẻ mặt tối đen.
Trước khi đi cô ta còn nhìn thoáng qua hộp đồ ăn trong tay Hạ Dĩ Mặc, khó chịu nói: "Bây giờ người bệnh vẫn chưa ăn thức ăn được, cô không biết điều này à?"
"Vậy ư?" Hạ Dĩ Mặc không thèm nhìn người ở bên cạnh, cô lạnh nhạt nói: "Nhưng hộp thức ăn này là mua cho tôi ăn."
Trong phòng bệnh có đầy đủ mọi thứ.
Sau khi Hạ Dĩ Mặc định thần lại thì ngồi xuống cái ghế dựa cách giường bệnh không xa, sau đó cô mở hộp đồ ăn được đặt trên bàn ra, cô thật sự ăn cháo một mình.
Dịch Hướng Thư nhìn cô cảm thấy buồn cười, còn nghĩ rằng cô có ý tốt mua tới cho anh.
Hạ Dĩ Mặc đúng là Hạ Dĩ Mặc.
Nhưng anh chỉ cần nhìn thấy cô là đã cảm thấy vui vẻ, cơ thể rã rời có thể thả lỏng hoàn toàn, anh nói: "Đã nửa đêm rồi, tại sao em còn một mình đến đây?"
Hạ Dĩ Mặc nhìn anh với vẻ mặt nghiêm túc: "Em muốn giáp mặt nói rõ ràng."
Dịch Hướng Thư trông thấy cô gái nhỏ bỗng trở nên nghiêm túc, dịu dàng hỏi cô: "Làm sao vậy?"
"Dịch Hướng Thư, nếu anh đã có người phụ nữ khác rồi thì cứ nói thẳng với em, em nhất định sẽ không níu kéo bằng mấy trò dơ bẩn."
Giọng điệu nói chuyện kiên định và trịnh trọng chưa bao giờ có.
Hạ Dĩ Mặc thừa nhận rằng vừa nãy cô đã hiểu lầm.
Nhưng sau này sẽ thế nào? Nói không chừng sau này anh thật sự sẽ có một người phụ nữ khác, sau đó đưa người phụ nữ ngủ trên chiếc giường mà bọn họ từng nằm chung vô số lần.
Dịch Hướng Thư nghi ngờ, hỏi trực tiếp vào trọng điểm: "Người phụ nữ khác nào?"
Không phải là do anh uống quá nhiều nên nhập viện à, tại sao bỗng xuất hiện người phụ nữ khác?
Nếu nói là cô hộ sĩ cố ý dây dưa lúc vừa rồi, anh nghĩ cô đã chứng kiến hết mọi chuyện nên lẽ ra cô sẽ không hiểu lầm.
Giữa đất đèn ánh lửa, Dịch Hướng Thư nghĩ ra một chuyện, đôi mắt đào hoa sáng vắt nheo lại, anh nhìn chằm chằm cô: "Không đúng! Thì ra trong lòng em vẫn luôn nghĩ tôi là loại người như vậy?"
Hạ Dĩ Mặc lạnh nhạt nói: "Em chỉ muốn nói rõ ràng để sau này không phải hiểu lầm nhau."
Dịch Hướng Thư nắm chặt tay phải của cô, xương cung mày kéo xuống, thoáng chốc trên người đã tỏ ra hơi thở áp bách mãnh liệt.
"Được thôi! Hôm nay cứ nói rõ ràng mọi chuyện. Một là trở thành bạn gái ở bên cạnh tôi, không thì cứ chặt đứt mối quan hệ không rõ ràng này, trở lại như lúc trước."
Lực độ ở cổ tay càng ngày càng siết chặt, làm người ta không thể phớt lờ.
Hạ Dĩ Mặc im lặng không nói chuyện nhưng thật ra trong lòng đã rối bời.
Cô không muốn dính dáng đến chuyện tình cảm, thế mà anh còn cố tình ép cô đưa ra lựa chọn.
Hai bên giằng co, cô quay đầu sang chỗ khác trước tiên, không thèm nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ lạnh nhạt nói một câu: "Anh đang ép em đấy."
"Đúng vậy." Anh, Dịch Hướng Thư suy đồi đến mức ép người phụ nữ chọn một danh phận.
Dịch Hướng Thư luôn biết một điều, quan hệ mập mờ không rõ ràng trước mắt của hai người là không đúng. Nhưng anh luôn sẵn lòng ở bên cạnh cô, dành thời gian cho cô.
Chẳng qua là ở chung lâu như vậy rồi, không ngờ là không có chỗ nào thay đổi, cả hai vẫn không hiểu rõ đối phương như cũ.
Trong lòng Hạ Dĩ Mặc chua xót, không còn cách nào chỉ có thể cụp mắt xuống.
"... Em không xứng đáng."
Dịch Hướng Thư tức giận không: "Em có xứng đáng không là chuyện của tôi, đừng đặt ý nghĩ đáng chết của em lên người tôi."
Hạ Dĩ Mặc nhíu mày, lặng im không nói lời nào. Sớm biết như vậy thì cô đã không đến, bây giờ bản thân rơi vào thế bế tắc, tiến không được mà lùi cũng không xong.
...
Một lúc lâu sau, lâu đến mức trái tim như đang chờ đợi trong cổ họng, từ nóng đến lạnh, ngã xuống đáy cốc một lần nữa. Tâm trạng vui sướиɠ khi nhìn thấy cô bước vào phòng bệnh đã biến mất không còn nữa.
Bỗng chốc, Dịch Hướng Thư không nhịn được mà bật cười, suy yếu buông cổ tay cô ra.
"Tôi đã biết sự lựa chọn của em từ lâu. Trễ thế này rồi em còn ở đây thì không được đúng đắn lâm đâu nên em về đi."
Giống như kẻ uy hϊếp doạ người lúc nãy Không phải anh, dáng vẻ khi cười của người đàn ông vừa luôn manh vừa bỉ ổi, anh cầm chìa khóa xe trên tủ rồi tiện tay ném vào trong l*иg ngực cô.
"Em bắt xe một mình không được an toàn, thư ký Hạ lái xe cho nhanh."