Hợp Đồng Yêu Đương

Chương 10: Khô nóng nơi sâu

Dịch Hướng Thư đã tiến vào nhà họ Dư nhiều năm, từ lâu anh đã có thể luyện được khả năng mưa gió chẳng lay, vững chắc như núi rồi, có thể che giấu hết thảy cảm xúc chân thực trong lòng. Nhưng lúc này, đáy lòng của anh lại đập loạn bùm bụp, nóng nảy kịch liệt.

Lúc này, sự buồn bực trước đây của anh dường như đã có lời giải thích.

"Cô có ổn không?"

"Còn đau ở chỗ nào không?"

"Có cần tôi giúp gì không?"

"Tôi sẽ giúp cô, Dĩ Mặc..."

Vừa rồi trong nháy mắt anh đã sớm nghĩ ra cái gì rồi, lông ngực phập phoogn lộ ra vẻ ưu tư.

Dịch Hướng Thư đỡ lấy bờ vai yếu ớt của cô, sốt sắng hỏi không ngớt lời.

Cô vẫn hoảng hốt để ngoài tai, không nhúc nhích, chỉ ngây ngốc nhìn anh. Hàng mi dài của cô phủ một tầng nước, hơi hơi rưng rưng, tạo thành một bộ dáng u sầu.

Đợi đến khi anh lấy điện thoại di động ra trước mặt cô, Hạ Dĩ Mặc dùng sức vươn tay, đột nhiên đẩy điện thoại di động ra.

Cô cất lên một tiếng lạnh lùng mà chói tai: “Đừng mà!!” Giờ chỉ cần một kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhỏ nhất cũng đều khiến cô gần như sụp đổ.

...

Dịch Hướng Thư không hài lòng trừng mắt nhìn cô, ổn định lại cảm xúc của mình. Nhìn hành vi của cô như chú hề đang nhảy nhót trước mặt mình, anh tức giận mà cười: "Cô có ngang ngược đến chết tôi cũng không quan tâm nữa."

Anh lui ra xa một đoạn, cúi xuống nhặt chiếc điện thoại rơi trong nước mưa, lại nghe thấy cô nói: "Tôi không sao."

Ồ, vậy là anh quản chuyện vớ vẩn nhiều quá rồi.

Mưa trên mặt đất có chút màu đỏ tươi, Dịch Hướng Thư nhìn theo phương hướng thì thoáng thấy đôi tay run rẩy của cô, nước mưa mang theo những tơ máu đang nhỏ giọt quanh người cô.

Rốt cuộc là anh vẫn không đành lòng.

Dịch Hướng Thư đứng trước mặt cô, cởi chiếc áo phông của mình, ném vào trong lòng cô đang quần áo không chỉnh tề.

Tay Hạ Dĩ Mặc thực sự rất đau, cô khẽ kéo quần áo anh ném qua ôm vào ngực mình.

Dịch Hướng Thư vốn đã nói sẽ không quan tâm lại thực sự không thể chịu đựng thêm được nữa, cắn răng cam chịu thay cô khoác áo lên, lúc này cô trái lại rất hợp tác với anh.

Vừa rồi còn có một chút xa, Dịch Hướng Thư không nhìn rõ, đại khái là anh cho rằng chỉ là lòng bàn tay bị thương chảy máu mà thôi.

Không ngờ --

Những chiếc móng tay sạch sẽ và gọn gàng của cô đã trở nên nát bét và sắc nhọn. Móng tay cái cùng chút thịt đỏ tách ra, tơ máu theo đó thấm ra ngoài…

Dịch Hướng Thư không dám nhìn nữa, quay lưng đi về phía tiểu khu

"Nếu không có nơi nào để đi thì theo tôi."

Hạ Dĩ Mặc sững sờ một lúc, sau đó im lặng đi theo không chút do dự.

Cô biết, bắt đầu từ đêm nay trở đi, dường như cô đã dây dưa một chỗ với điều gì đó.

Vừa nãy khi cô đang mệt mỏi, ngay cả bản thân cô cũng không biết tại sao mình lại hốt hoảng chạy về hướng này theo bản năng.

Và khi anh thực sự xuất hiện như một vị thần, hy vọng lại nhen nhóm trong trái tim đã chết của cô. Có lẽ ...

Hết thảy giống như những gì u tối sẽ tốt lên sớm thôi.

Vừa rồi cô đã chạy như điên cả quãng đường, nhưng một khi thả lỏng, cô không thể duy trì tốc độ như cũ nữa. Người đàn ông bước đi rất nhanh, mới bước được vài bước, cô phát hiện mình tuyệt nhiên không theo kịp được nữa.

Dịch Hướng Thư đang ở phía trước cũng cảm thấy, rằng người phụ nữ phía sau anh đang thở hổn hển. Nhịp chân anh dần dừng lại, chìa tay về phía sau nắm lấy cổ tay của cô.

Sợ cô làm đau, anh thậm chí không dám cầm lòng bàn tay của cô.

Lông mi run lên, từng giọt nước mắt rơi xuống, tầm mắt của Hạ Dĩ Mặc dần trở nên rõ ràng hơn.

Sau một cơn mưa nặng hạt bất chợt như vậy, cô đã khắc họa rõ nét ra tấm lưng cao to rắn rỏi, mà anh vẫn cứ bước về phía trước không chút lay động.

Lòng bàn tay ôn hoà hiền hậu và ẩm ướt bao quanh cổ tay mảnh khảnh sưng tấy của cô, ở nơi tiếp xúc bị chà sát nóng lên một chút. Cho dù toàn thân ướt nhẹp cũng không thể làm giảm đi sự khô nóng đang dần dâng lên từ sâu bên trong.

Hạ Dĩ Mặc bắt đầu bất an run rẩy, cắn đỏ đôi môi trắng bệch, cúi đầu đi theo anh.