Gió êm dịu bên sông lớn của tiểu khu
Sau khi Hạ Dĩ Mặc cúp điện thoại, Dịch Hướng Thư mất hứng với trò chơi đang trì trệ.
Lòng bàn tay tựa hồ mang theo ký ức, suốt một đêm đều hồi tưởng về việc va chạm vào lòng ngực ấm áp kia, còn mang theo một hơi ấm nóng bỏng.
Vào thời điểm như thế này, anh phải thừa nhận rằng thư ký Hạ có một sức hấp dẫn nào đó muốn mọi người phải tìm tòi đến cùng.
Cơn nóng ở bụng dưới không giảm một chút nào trong lúc đi hóng gió, sau khi về đến nhà tắm nước lạnh thì nó mới bị áp chế xuống.
Mà ngay giờ này khắc này.
Dịch Hướng Thư bắt đầu cảm thấy buồn bực không thể giải thích được, trong lòng có cái gì đó nghẹn ngào muốn phát tiết ra mà không được. Khi đối mặt với trò chơi tiến công bất khả chiến bại, nội tâm khô nóng của anh lại càng không thể thoải mái tháo gỡ.
Anh đứng dậy khỏi máy tính, lục lọi tủ lạnh trống trơn, không còn thừa một lon bia nào.
“Chết tiệt!” Anh không nhịn được thấp giọng chửi bới, xỏ đôi dép tông đi vào cửa hàng tiện lợi 24h ở tầng dưới trong tiểu khu.
Trên tay vác một tá bia vừa mua, anh đang định quay trở lại—
Những đêm mùa hè, ảm đạm và ngột ngạt, trong chốc lát đã bắt đầu mưa tầm tã.
“Mẹ nó!”
Dịch Hướng Thư đứng trước cửa cửa hàng tiện lợi, đã hơn nửa đêm rồi, trên đường lớn cũng chẳng còn mấy người. Anh cũng không vội, một tay mở nắp lon, mạnh bạo uống một hơi.
Bia lạnh ùng ục ùng ục chạy xuống yết hầu gợi cảm, nỗi nghẹn ngào trong lòng cuối cùng cũng vơi đi vài phần.
Anh nốc hết hai lon bia, ngậm điếu thuốc trong miệng rồi lặng lẽ đợi cho hết mưa.
Làn khói lượn lờ được phun ra thật sâu, trước mắt là một màn sương trắng xóa mênh mông.
Nhưng anh vẫn nhìn ra được, cách đó không xa, có bóng dáng của một người phụ nữ trên đường, cô ấy có vẻ mệt mỏi mà chạy nhanh một cách điên cuồng.
Chậc chậc, đã tối muộn như vậy còn có hứng chạy bộ trong đêm mưa sao ?!
“A! ! !"
Trên mặt đường từng hạt mưa tí tách rơi xuống, vừa ẩm ướt vừa trơn trượt. Người phụ nữ gần giống như chạy trối chết kia không biết bị vấp vào chỗ nào, loạng choạng ngã xuống đất, hét lên một tiếng.
Thật là tội nghiệp.
Đôi mắt đào hoa của Dịch Hướng Thư hơi híp lại, rảnh rang nhìn người phụ nữ kia đang hoang mang đứng lên, lau chân, cả người nhếch nhác khó tả.
Làn khói dần tan biến trước mắt, người phụ nữ kia lúc này mới nhìn lại, vẻ mặt đang giả bộ bình tĩnh liền trở nên tái nhợt.
Chỉ cần quay đầu nhìn lại, Dịch Hướng Thư đã nhận ra đó là ai—
Hạ, Dĩ, Mặc!
Sao cô ấy lại xuất hiện ở đây? Cô ấy đang trốn ai trong dáng vẻ nhếch nhác và hoảng sợ như vậy chứ?
Điếu thuốc trong tay hơi run lên, đầu thuốc rơi xuống làm bỏng mu bàn tay, anh thô bạo ném xuống đất.Với đôi chân dài, anh đã lao ngay vào cơn mưa, Hạ Dĩ Mặc chạy rất nhanh, một hồi lâu sau anh mới tóm được cô.
Hạ Dĩ Mặc dường như bị thứ gì đó châm chích nên quyết liệt đẩy ra, định giơ chân đá vào chỗ hiểm của người đàn ông.
Dịch Hướng Thư phản ứng lại, ngăn cản cô, trầm giọng quát: "Hạ Dĩ Mặc, là tôi."
Khắp người Hạ Dĩ Mặc bị dính mưa, nghe thấy một giọng nói quen thuộc, xuyên qua màn mưa lớn, cô dần hào hoãn lại, cố gắng phân biệt người đi tới.
Anh báo ra cái tên của mình, "Dịch Hướng Thư."
Hạ Dĩ Mặc nhẹ nhõm thở dài một hơi sâu, cơ thể buông lỏng không còn sức lực, nhưng cô vẫn thận trọng vững vàng.
"Dịch tổng..."
Ngay khoảnh khắc này, tâm trạng bối rối và căng thẳng của cô dường như bình tĩnh lại.
Những cơn mưa giông mùa hạ đến nhanh, đi cũng nhanh. Cơn mưa to tầm tã chợt tạnh, màn sương mờ ảo dần tan đi.
Đồng tử của Dịch Hướng Thư đột ngột co lại, cô vẫn đang mặc quần áo đi làm, hai má có chút rũ xuống, mái tóc dài loà xoà bết dính vào má. Anh có thể thấy rõ một bên mặt cô đã sưng đỏ lên.
Chiếc áσ ɭóŧ trên người nhăn nhúm, mấy cái khuy cài trước ngực bung mở ra như bị ai xé toạc, còn chưa kịp cài lại. Ở phía bên dưới, làn da trắng nõn ẩn hiện những dấu vết bầm tím.
Chiếc áo sơ mi trắng đã trở nên trong suốt do nước mưa, làm lộ ra trọn vẹn bộ ngực đầy đặn của cô, lúc này vẫn đang phập phồng kịch liệt.
Một bên váy đen dài đến đầu gối bị xé một mảnh lớn, ôm chặt lấy đôi chân thon dài của cô, nước mưa không ngừng chảy xuống chân ...