Hạ Dĩ Mặc yên phận.
Dịch Hướng Thư xách đôi giày cao gót màu đen đổ xiêu vẹo trên sàn lên, đi lại giúp cô.
Sau đó anh nhanh chóng thả ra, đôi chân nhỏ mềm mượt tinh tế lắc lư trước mặt anh.
Đuôi mắt anh nheo lại, trong lòng không khỏi thầm nghĩ đôi chân này mà đi tất lướt đen thì…
Dịch Hướng Thư nhanh chóng gạt đi tưởng tượng kiều diễm ấy, đứng dậy khỏi ghế, nghiêm túc nói: “Thư ký Hạ, vừa rồi mạo phạm.”
Hạ Dĩ Mặc không còn gì để nói: “…”
“Em cứ tiếp tục làm việc của mình đi.” Dịch Hướng Thư nói xong đi đến chỗ sofa ngồi xuống, tay cầm điện thoại, không có ý định đi.
Hạ Dĩ Mặc cũng không nhìn anh, mau chóng sửa đổi và bổ sung xác đề mục của hồ sơ cho tốt, vừa rồi qua lại như thế đã tăng lên 22 views rồi.
Cô không khỏi có chút phiền muộn, dù sao cũng đồng ý với yêu cầu của độc giả rồi, giờ chỉ có thể ở đăng bài xin lỗi mọi người.
Tên đàn ông đang ngồi ở Sofa yên tĩnh dùng di động, đột nhiên có tiếng “Đinh đinh” vang lên.
Nhìn anh tập trung như thế, giống đang nghiên cứu tài liệu cực kỳ quan trọng gì đó. Ngón tay dài miết nhẹ đôi môi, đầu lưỡi như nếm được mùi ngọt ngào, anh tinh tế liếʍ thưởng thức.
Quả nhiên rất ngọt.
Hạ Dĩ Mặc không tự chủ được rùng mình một cái, cô không biết được mình bị người ta để ý đến.
Mà mười phút trước, Giám đốc Trịnh Giang của bộ phận nhân sự HR của Dư thị nhận được tin nhắn muốn chết người, không tình nguyện rời khỏi nhân tình xinh đẹp như hoa, nơm nớp nhờ Hạ Dĩ Mặc chuyển hồ sơ tư liệu nhân sự đến máy của Tổng Giám đốc.
…
Hạ Dĩ Mặc cập nhật xong, xóa trình duyệt web, sau đó tắt máy rồi đặt lại chỗ cũ.
Cô đứng dậy, Dịch Hướng Thư cũng đứng dậy, bây giờ cũng đã muộn: “Xong việc rồi à? Muốn thế này để anh đưa em về.”
Hạ Dĩ Mặc từ chối: “Không cần đâu, chỗ em có chuyến xe đêm.”
“Vậy em đưa anh về đi.” Hướng Dich Thư từ từ tới gần cô, hơi thở phả nhẹ về phía cô: “Đêm nay anh uống rượu không lái xe được.”
“Vậy vừa rồi anh đến đây bằng cách…” Hạ Dĩ Mặc nhanh chóng lùi người cách xa anh một khoảng.
Vừa rồi ai mới nói thật có lỗi, mạo phạm rồi, sao giờ lại bám chặt rồi?
“Bây giờ rượu mới tác dụng, người anh nóng quá… Không tin em sờ thử.”
Dịch Hướng Thư táo tợn lôi tay nhỏ bé trước mặt. Áo sơ mi đã tháo bớt vài nút, lộ ra khuôn ngực rắn chắc cường tráng.
Hạ Dĩ Mặc nhanh chóng lùi về sau, nghiến răng nghiến lợi: “Em tin!”
Dịch Hướng Thư cười đến nở hoa, đuôi mắt hoa đào cong lên vì đắc ý.
Gara của công ty.
Hạ Dĩ Mặc ngồi trên ghế lái, chiếc mui trần thể thao màu đỏ có phong cách phác lối quen thuộc.
Lúc cô cúi đầu khởi động xe, nhìn trộm người đàn ông đang khoan thai chống tay bên cửa kính, chỗ quần tây phía trước còn cộm lên một cục.
Ánh mắt cô nhanh chóng rời đi. Bị như vậy không thấy khó chịu à?
Nhưng tưởng tượng lại, cho chết! Ai bảo anh ta trên chọc trước chứ?
Hạ Dĩ Mặc biết địa chỉ, từ công ty về nhà anh chỉ mất khoảng mười lăm phút thôi.
Đêm đã khuya, trên đường lớn vắng xe.
Hạ Dĩ Mặc đã quen với chiếc xe thể thao phách lối này, huống chi tính năng của xe rất tốt, chỉ tám, chín phút cô đã phóng đến chỗ anh, khu ven sông Hòa Phong.
Lại nghe thấy tiếng Dịch Hướng Thư, ngón tay dài trên đùi khẽ siết nhẹ, giọng vẩn vơ: “Thư kí Hạ, tiện thể lái xe dọc bờ sông hóng gió đi.”
Hạ Dĩ Mặc đang định quẹo vào cổng khu Hòa Phong Giang, vội bẻ lái, đạp mạnh ga.
Anh muốn lôi ra gió gì đấy? Muộn thế này rồi còn muốn đi hóng gió!
Hòa Phong được xây bên bờ sông, là khu cao cấp mới xuất hiện vài năm gần đây. Bờ sông phía bên kia vẫn là những ngôi nhà thấp bé cũ kĩ nội thành, có lẽ một hai năm nữa được dỡ đi xây dựng lại.