A, người phụ nữ này còn bình tĩnh hơn anh tưởng.
Ngón tay dài của Dịch Hướng Thư đã vén mép qυầи ɭóŧ sang một bên, chuẩn bị tiến vào.
Hạ Dĩ Mặc đã làm việc cạnh anh hơn một năm, cô cảm thấy mình đã hiểu được tính tình của anh. Nhưng lúc anh sắp phá giới hạn cuối cùng thì cô lại có chút bối rối.
Người như Dịch Hướng Thư lại có hứng thú với một cô gái như cô à?
Hạ Dĩ Mặc kinh ngạc nhìn anh, khoảng cách rất gần. Gần đến mức cô có thể phát hiện được sự trêu tức thoáng qua của anh, lộ ra ý đùa giỡn.
A, chẳng qua là thói hư tật xấu của đàn ông.
Bởi vì vừa rồi giãy dụa lui ra sau nên mông của cô đang ở trên bàn làm việc. Hạ Dĩ Mặc vừa tựa lên, vừa cởi giày cao gót ra, hơi khuỵu đầu gối xuống, bàn chân mềm mại cọ cọ trêu chọc dọc theo cái chân đang chèn giữa hai chân cô.
Động tác tay của Dịch Hướng Thư ngừng lại, anh giật mình chờ bước tiếp theo của cô.
Bàn chân mềm mại không ngừng bò lên trên, đầu gối để ở dưới háng anh, cách một lớp quần áo, Hạ Dĩ Mặc học động tác của anh, không hoang mang cọ cái chỗ đang phồng lên.
Hạ Dĩ Mặc cũng không che dấu, đôi mắt sáng lấp lánh, cằm hơi hếch lên, mang theo ý ngạo mạn cùng sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
“Gặp Dịch tổng, em sẽ quấn lấy anh.”
Thư kí như vậy anh cũng chưa bao giờ gặp phải. Cho dù lúc đầu anh muốn cô gỡ bỏ vẻ ngoài lúc nào cũng bình tĩnh, muốn nhìn được bộ dạng lúng túng không biết làm sao của cô.
Quả nhiên, thật ra cô ấy thú vị hơn anh tưởng.
Vải may lõm vào theo động tác, lộ ra một hình dạng cái kia của giống đực. Độ ấm chỗ kia không ngừng tăng, nhô dần lên, khiến cho đầu gối của cô cũng nóng theo.
Thật ra bên ngoài nhìn cô bình tĩnh bao nhiêu thì nội tâm lại gào thét bấy nhiêu.
Cái này như chơi cờ trong im lặng vậy.
Dịch Hướng Thư cười, đôi mắt hoa đào đầy ý nghiền ngẫm, móc lấy miếng vải nhỏ ẩm ướt kia kéo căng, miếng vải căng ra rất nhanh.
Đuôi lông mày Hạ Dĩ Mặc khẽ nhếch, cong đầu gối, ma sát cái chỗ đang dựng thẳng đứng, nơi đó của anh cũng căng chặt.
Nếu tiến thêm bước nữa.
…
Dịch Hướng Thư dứt khoát lui ra sau từng bước, buông cổ tay cô ra, thuận tay tháo dây buộc tóc đuôi ngựa.
Nếu anh tiến thêm bước nữa, sợ là sau đó cái đầu gối của cô sẽ thúc thẳng vào cái “gốc rễ” của anh. Dịch Hướng Thư khoang tay nhìn người trước mặt, ánh mắt đánh giá càn quét khắp nơi, không hề nể nang.
Mái tóc nâu trầm dài xoăn nhẹ, mềm mại vương bên chiếc cổ dài mịn màng, không che khuất đi gọng kính đen cứng nhắc, tôn lên đôi lông mày không quá đậm trông rất đẹp.
Nhìn cô như thế cực kỳ năng động, không giống như lúc trước luôn mang lại cảm giác xa cách.
Cảm giác căng cứng ở hạ thân đột nhiên mất đi, Hạ Dĩ Mặc “A”một tiếng, đôi mắt đẹp lạnh lùng trừng mắt nhìn vẻ mặt xem vui của tên đàn ông kia.
Dịch Hướng Thư nhẹ giọng hát biểu ý kiến: “Em như này đẹp hơn.”
Cô trừng mắt nhìn đôi mắt gần sát mình, yên lặng xoa vệt hồng trên cổ tay, thầm than xui xẻo, lần đầu tiên trộm viết bài báo khiêu da^ʍ ở công ty lại còn bị bắt được.
Dịch Hướng Thư thấy cô không định phản ứng lại mình, tầm mắt rơi xuống, châm rãi ngồi xổm trước mặt cô.
Hạ Dĩ Mặc nhìn xuống thấy anh chợt cúi người, vội vàng khép hai chân lại, kéo váy thật chặt.
Thật ra Dịch Hướng Thư cũng không định làm gì, thấy cô che che dấu dấu như thế lại khiến cho anh chú ý. Thậm chí không cẩn thận còn nhìn thấy thứ không nên thấy qua làn váy của cô.
Ây, nên dùng kính đúng độ thì hơn.
Dịch Hướng Thư nắm lấy bàn chân vừa rồi không biết điều cọ phân thân của anh, thấy cô bắt đầu giãy dụa thì tốt bụng nhắc nhở: “Còn loạn nữa thì đừng trách…”