Các chúng loại thực vật bình thường như Liên Hoạ bẩm sinh linh căn không tốt, hơn nữa, linh khí trong trời đất hiện giờ cũng rất loãng, vì vậy mà hơn 600 năm, cô mới thấy bản thân có một chút dấu hiệu muốn hoá người. Nhưng cô cũng không nghĩ rằng, thiên kiếp của mình lại tới nhanh như vậy. Chính vì vậy mà cô không hề có một sự chuẩn bị gì.
Hiện giờ thế gian trừ cô ra, cô cũng không thấy được yêu quái hay là thực vật thành tinh như cô. Vì vậy mà Liên Hoạ cũng không biết phải đối mặt với lôi kiếp ra sao. Cô thậm chí không có một pháp khí nào có thể bảo vệ bản thân.
Trên đỉnh đầu Liên Hoạ là mây đen cùng lôi điện loé sáng. Mây đen cùng lôi điện vẫn gắt gao đi theo phía sau cô, cũng dịch chuyển về hướng vùng ngoại ô
Liên Hoạ không có cách nào né tránh uy áp khủng bố của thiên địa cùng với mây đen, những thứ này vẫn luôn treo thẳng tắp trên lưng cô.
Mất gần một giờ, Liên Hoạ cuối cùng cũng chạy tới được một đồi núi trống trải.
Lôi kiếp ấp ủ đã lâu, khi Liên Hoạ vừa dừng lại liền gấp không chờ nổi đổ xuống phía dưới toàn bộ. Bầu trời giống như bị xé rách, lộ ra một cái mồm to, tối om, cắn nuốt cả một mảnh đất rộng lớn.
Nơi bị sét đánh trúng xuất hiện một cái hố to, cây cối cháy khô cùng với bùn đất bị văng ra khắp nơi.
Liên Họa trực tiếp bị đánh trúng, bản thân ban đầu mà một bụi cây lớn với những chiếc lá mọng nước thì hiện tại chỉ còn là một gốc cây nho nhỏ. Cô giống như một bông hoa sen màu tím, những phiến trong nháy mắt liền bị cháy đen.
Liên Hoạ đau đớn lỗi gần như mất đi ý thức, cả người không còn một chút sức lực nào. Cô dùng đến linh khí không tính là thâm hậu của mình cố gắng che chở lại thân thể. Nhưng thân thể cô càng lúc càng nhỏ, từ một bụi cây lớn hiện tại chỉ nhỏ như một quả bóng bàn, những phiến lá ban đầu được mở ra thì hiện tại đã hoàn toàn cụp lại.
Lôi điện càng lúc càng dày đặc, hết một đạo lại một đạo đánh xuống mặt đất. Trời cùng đất giống như bị một cái xích to bằng lôi điện kéo lại với nhau.
Trên mặt đất xuất hiện một cái hố sâu rất khủng bố. Dưới đáy hố có một cái cây mọng nước nhìn không được rõ lắm, chỉ to bằng một cái móng tay.
Linh khí của Liên Hoạ hầu như đã bị tiêu hao hết, không còn một chút gì. Cô rốt cuộc không thể duy trì được tỉnh táo, cô dùng hết một chút linh lực cuối cùng của mình để bao bọc lấy toàn bộ bản thể.
Sống hay chết, cô để mặc ý trời.
Lúc ý thức của Thiên Hoạ biến mất, thì một đạo lôi điện cuối cùng cũng đánh xuống. Thiên Hoạ lại một lần nữa co lại nhỏ hơn, nhưng cô vẫn còn nằm trên mặt đất, không bị tiêu tán.
Bầu trời hơi sáng lên, lôi điện đã dừng lại, mây đen tản ra, gió cũng không còn thổi nữa.