Từ nhỏ Thẩm Phù Bạch đã biết cơ thể mình đặc biệt, cha hắn là con người nhưng mẹ ruột của hắn Nhϊếp Như thì không phải, trước khi đi mẹ có nói với hắn, tuyệt đối không thể để cho bất kỳ kẻ nào nhìn thấy bí mật của hắn, ngay cả người thân nhất, nếu nhìn thấy nhất định không được để cho sống, cho dù đó là cha ruột của mình.
Nhϊếp Như thuộc về biển cả, chung quy cuối cùng cũng phải quay trở lại biển, nhưng Thẩm Phù Bạch thì không phải, hắn mang trong mình một nửa là huyết thống con người, cho nên cũng không hoàn toàn giống như mẹ hắn có thể sống lâu ở trong nước.
Nhưng hắn lại thường xuyên cần nước.
Nhϊếp Như nuôi nấng hắn đến khi hắn mười tuổi, chờ khi hắn có thể tự che dấu xúc tu của mình mới đưa hắn về nhà họ Thẩm.
Mười năm qua, hắn dùng toàn bộ thời gian để học cách thu gọn các xúc tu của mình, cho nên khi tới thẩm gia hắn mới bước vào cuộc sống bình thường của con người, khi đó mọi người đều cho rằng hắn vụng về, ngay cả chương trình học của lớp 1 cũng không biết, kết quả sau khi đến trường, một đường nhảy lớp, đến bây giờ đã cùng em gái của mình Thẩm Niệm Niệm học cùng một lớp.
Hắn cũng chưa bao giờ coi Thẩm Niệm Niệm là em gái mình.
Hắn là quái vật, thật sự rất xấu xa.
Vốn tưởng rằng có thể che dấu xúc tu hắn có thể sống như vậy cả đời, nhưng từ mấy ngày trước, thân thể của hắn đã bắt đầu xuất hiện hiện tượng dị thường.
Thân thể thường xuyên khô nóng, trong thời tiết đầu xuân se lạnh này hắn thường xuyên ngâm mình trong nước để hạ nhiệt, nhưng vẫn khó chịu như cũ, thậm chí các xúc tu trên người còn không chịu khống chế mà xuất hiện, mà giác hút trên xúc tu cũng thường xuyên sinh ra một ít dịch nhầy, điều này khiến cho hắn khó chịu, trong người luôn có cảm giác thôi thúc không thể giảm bớt, mà hắn lại không biết làm cách nào để giải tỏa.
Nhưng mà vừa rồi, khi Thẩm Niệm Niệm đẩy các xúc tu trong miệng của mình ra, hắn bỗng nhiên hiểu được một chút cái loại xúc động này.
Cái búng lưỡi vừa rồi của cô còn hiệu quả hơn việc hắn ngâm mình trong nước hai tiếng đồng hồ.
Dựa vào những gì học được trong sách giáo khoa, Thẩm Phù Bạch dường như hiểu được tình huống của mình được gọi là gì.
ở nhân loại được gọi là tuổi dậy thì, ở động vật được gọi là kỳ động dục.Hắn có được vòng đời của con người, nhưng đồng thời lại có được bản năng man rợ của động vật, cơ thể của Thẩm Niệm Niệm đã khơi dậy du͙© vọиɠ của hắn.
Thẩm Niệm Niệm giống như con thỏ bị dọa sợ, hai mắt đỏ bừng, tóc ướt dán ệp ở hai bên, cả người liên tục run rẩy.
Thẩm Phù Bạch vươn xúc tu của mình đến bên môi cô: “Liếʍ một cái nữa đi.”
Hàm răng của Thẩm Niệm Niệm lập cập va vào nhau, Thẩm Phù Bạch chỉ nhìn thấy biểu tình hoảng sợ của cô, lúc lâu cũng không thấy cô mở miệng.
Giọng điệu của Thẩm Phù Bạch thậm chí còn lạnh lùng và độc đoán hơn: “Mở miệng ra?”
Giống như nếu Thẩm Niệm Niệm không nghe lời hắn, hắn bất cứ lúc nào cũng có thể ném cô vào bể bơi.
Hàm răng của Thẩm Niệm Niệm run lập cập: “Em... Em lạmh... răng sẽ...cắn phải anh...”
Cả người cô bị quần áo ướt sũng vây lấy, trong đêm khuya se lạnh của đầu xuân, nhiệt độ bên ngoài còn chưa đến mười độ, môi cô đều bị động lạnh tới tái xanh, thân thể cứng đờ theo bản năng.
Thẩm Phù Bạch lúc này rất cần phát tiết một lần, hắn kéo Thẩm Niệm Niệm từ bể bơi lên, buông lỏng xúc tu ra: “Vậy về phòng trước đi, thay quần áo xong, hết lạnh lại nói chuyện.”
Thẩm Niệm Niệm vẫn ngây ngốc tại chỗ, nhìn hắn hồi lâu.
Thẩm Niệm Niệm: “Chân... Chân mềm...”
Thẩm Phù Bạch tưởng tượng đến chuyện vừa rồi khiến cho hắn có thể thu lại các xúc tu của mình, vì vậy hắn kìm nén tiến lên phía trước, khom lưng xuống cõng Thẩm Niệm Niệm trên vai.
Cơ thể của Thẩm Niệm Niệm đột nhiên bị treo lên không trung, cô vội vàng ôm lấy cổ Thẩm Phù Bạch.
Người này rõ ràng trông giống nhân loại, có được nhiệt độ cơ thể của nhân loại, vì sao lại xuất hiện thứ đồ vật kỳ quái như vậy?
Thẩm Niệm Niệm không giám hỏi, cô cảm thấy ánh mắt muốn gϊếŧ cô vừa rồi của Thẩm Phù Bạch cũng không phải là đang đùa giỡn với cô.