Hai người chưa từng thân cận như thế, lúc Trầm Phù Bạch khiêng Thẩm Niệm Niệm đi về phòng cô, chóp mũi ngửi thấy một mùi thơm kỳ lạ, đó là từ trên người Thẩm Niệm Niệm phát ra.
Vừa rồi hắn vừa bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ vì khoang miệng của cô, hiện tại đè nén xuống nội tâm đang xúc động, lúc này lại lần nữa nữa được khơi gợi hứng thú bởi mùi cơ thể ngọt ngào, đáy lòng lại bắt đầu xao động.
Khứu giác của Thẩm Phù Bạch vốn mẫn cảm hơn người khác, ngay cả xúc tu cũng có thể cảm giác được mùi thơm trên người cô, vừa ngửi thấy như vậy, xúc tu vừa mới thu về lại không nhịn được muốn thoát ra.
Hắn bước nhanh hơn khiêng Thẩm Niệm Niệm đến phòng cô, bước qua liền đóng cửa phòng, xúc tu trên người lại bắt đầu lục tục thoát ra.
Thẩm Niệm Niệm sợ ngây người, lảo đảo lui về bên tường, trừng to mắt không nói nên lời.
Thẩm Phù Bạch đè nén thanh âm của mình: "Cởϊ qυầи áo."
Dục niệm cường đại làm cho bàn tay cứng ngắc của Thẩm Niệm Niệm gần như mất đi khí lực, yếu ớt cởϊ áσ khoác của mình ra, bất chợt một tầng lạnh như băng dán lên người, nước tí tách rơi trên mặt đất.
Cô chần chờ một chút, mắt thấy xúc tu của Thẩm Phù Bạch đang múa loạn khắp nơi, mới cẩn thận bước qua xúc tu trên mặt đất, đến tủ quần áo cầm ra một bộ quần áo mới.
Mắt thấy cô muốn đi vào phòng vệ sinh, xúc tu của Thẩm Phù Bạch lại quấn lấy cô: "Đi đâu?"
"Em… Em đi vào, thay quần áo, làm... làm khô một chút...."
Xúc tu Thẩm Phù Bạch càng lúc càng khóa chặt: "Em muốn báo cảnh sát?"
"Anh là, là anh trai em, em đã nói em sẽ không... nói cho người khác biết... em thề!"
Con gái đúng là sinh vật phiền toái.
Thẩm Phù Bạch nhịn không được, xúc tu dài vươn đến cần cổ lộ ra của cô, dán ở phía trên, xúc tu bắt đầu vừa mυ'ŧ vừa buộc chặt, dính ở phía trên.
Thoải mái...
Xúc tu liều mạng hấp thụ mùi thơm trên người cô, những xúc tu khác trên người đều run rẩy co rút theo.
Thẩm Niệm Niệm cũng không dám động đậy, xúc tu kia cư nhiên có thể tự do dài ra, quấn lấy bên hông cô, còn có thể từ phía trước lan rộng đến trên cổ nhỏ, dùng mấy cái giác hút bám vào phía trên làn da trắng nõn.
Giống như mấy cái miệng đồng thời hút trên cổ Thẩm Niệm Niệm, cô chưa từng chịu loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, ngứa đến mức cô rụt cổ lại, nhưng bởi vì bị trói buộc không thể động đậy, bị ép tiếp tục chịu đựng loại cảm giác ngứa ngáy kịch liệt này.
Thẩm Niệm Niệm nắm lấy xúc tu, khóc nức nở: "Anh…"
Xúc tu giống như có thể bắt được chỗ thơm nhất trên người cô, từ cổ áo đi vào, sẽ có mùi sữa, đó là chỗ hấp dẫn anh nhất, xúc tu liền lân la bò vào cổ áo, càng ngày càng tới gần ngực.
Thẩm Niệm Niệm giãy dụa càng lợi hại hơn: "Anh trai! Không cần!"
Thanh âm quá lớn, Thẩm Phù Bạch mất kiên nhẫn, lại vươn một cái xúc tu, chặn miệng cô lại.
"Ưm ưm!" Trầm Niệm Niệm chỉ có thể bất lực ú ớ.
Thân thể Thẩm Niệm Niệm giãy dụa quá lợi hại, cho dù có thể khống chế được cô, cũng rất ảnh hưởng đến việc thăm dò của mình.
Thẩm Phù Bạch dùng xúc tu cắm vào trong miệng Thẩm Niệm Niệm tiết ra chất lỏng của mình, không bao lâu, Thẩm Niệm Niệm liền mất đi khí lực, ánh mắt mông lung, chung quanh hết thảy đều trở nên không chân thật.
Chất lỏng tiết ra trong giác hút trắng của Thẩm Phù Bạch có chứa độc tích có tác dụng tê liệt, đủ lượng có thể khiến người ta mê man, nhẹ nhàng cũng có thể khiến người ta mất đi khí lực giãy dụa.
Chỉ là Thẩm Niệm Niệm không có hành vi chủ động, không có biện pháp nào tự dùng đầu lưỡi liếʍ hắn.
Thẩm Niệm Niệm tỉnh táo lại, ngay cả Thẩm Phù Bạch cũng bắt đầu trấn áp nội tâm kích động của mình.
Nhưng mùi thơm trên người cô quá nặng, chất gây nghiện không bằng được hương vị này, cổ họng Thẩm Phù Bạch giật giật, xúc tu nhịn không được kéo dài xuống.
Có lẽ sát khí trên người Thẩm Phù Bạch bị những cảm giác khác che lấp bớt đi một chút, nỗi sợ tử vong của Thẩm Niệm Niệm mới hòa tan theo, trong lòng lại dâng lên một tầng sợ hãi khác.
Đầu lưỡi cô mềm nhũn vô lực, không nói rõ từng chữ: "Không muốn…"