Gần đến mức cô cảm thấy hít thở không thông, đầu gần như ngẩng đến bức tường phía sau.
“Địa điểm chụp ảnh không ở đây, chỗ này là phòng thay đồ! Anh... đi nhầm rồi... mau đi ra ngoài!!”
Giọng điệu Giang Noãn nôn nóng, trong lòng băn khoăn không biết Tiểu Đào đã đi đâu, sao lại đưa nhϊếp ảnh gia tới đây, thấy anh lù lù bất động, giọng nói không khỏi cao lên.
Hét lên: “Anh... Anh đi ra ngoài... a.”
Giang Noãn mặt đỏ tía tai trừng mắt nhìn người đàn ông đã hoàn toàn ngồi xổm xuống trước mặt, tầm mắt phòng bị nhìn thẳng vào anh, hai tay che ngực chặt chẽ, lớp vải của bộ bikini vốn dĩ đã ít, lúc này càng không có chút tác dụng nào, vô thức xê dịch mông về phía sau.
Lùi đến khi không thể lùi tiếp nữa.
Cuối cùng chỉ có thể co quắp ôm lấy bản thân, thật là xấu hổ muốn chết.
Cố gắng muốn kéo ra chút khoảng cách, để bảo đảm khoảng cách an toàn giữa hai người, nhưng thực tế thì khoảng cách an toàn thật sự nhỏ đến đáng thương.
Nhất định là hôm nay ra ngoài không xem hoàng lịch!
Sắc mặt Giang Noãn đỏ bừng, bên tai cũng đang nhỏ máu, ánh mắt khi trừng người ta ầng ậc nước, cái kiểu trừng này ở trong mắt Trình Tự không hề có lực sát thương, ngược lại khiến bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© cương cứng dưới thân anh trướng to thêm một vòng.
Đau đến mức hơi thở của anh bỗng chốc trầm xuống.
“Em độc thân rất lâu rồi?”
“Anh nghe trộm điện thoại của tôi?”
Trình Tự không nói chuyện, ánh mắt sâu không thấy đáy lưu luyến trên bộ ngực của cô, đột nhiên, anh đưa tay ra, ngón tay thon dài dễ như chơi nắm lấy cánh tay mảnh khảnh đang che nhưng che cũng như không của cô, nhẹ nhàng kéo ra bên ngoài, hai vυ' bị dồn nén đến biến dạng bỗng chốc nhảy vào trong tầm mắt của anh, núʍ ѵú phấn nộn dường như cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh, lại cứng rắn lên, khiến người ta không nhịn được muốn chiếm lấy.
“Đừng...”
Giang Noãn kinh hô ra tiếng, cơ thể không chịu được bắt đầu run rẩy, vô lực giãy dụa lung tung, hai tay lại bị một bàn tay to nắm lấy giơ qua đỉnh đầu, lưng bỗng đυ.ng vào tường, đau đến mức vành mắt cô đỏ ửng.
Mà khuôn mặt của người đàn ông đã áp xuống, hơi thở nóng rực phả vào ngực cô, há miệng cắn lấy một mảng thịt nhũ mềm mại, hung hăng hôn một cái.
Xúc cảm quả nhiên thơm mềm vô cùng.
Cơ thể Giang Noãn nháy mắt cứng đờ, hét lên một tiếng: “A... Đừng... Thả tôi ra...”
Trình Tự ngẩng khuôn mặt thanh tú lên, âm thanh cực kỳ khàn, kề vào tai cô bá đạo mở miệng.
“Cho tôi thời kỳ độc thân, đừng tìm người đàn ông khác.”
“Tôi sẽ làm em thoải mái.”
“Lát nữa, kêu khẽ chút.”
“Hửm?”