Dụ Lăng Xuyên ngồi quỳ trong bồn tắm, mãi chẳng thể hoàn hồn.
Rốt cuộc cậu đã nghĩ thế nào mà lại giữ Tạ Thanh Sầm lại vậy chứ... Chắc chắn là điên rồi.
Huhu.
Nhưng bây giờ có hối hận thế nào cũng không kịp nữa rồi. Tạ Thanh Sầm luôn đồng ý tất cả các yêu cầu của cậu, mặc dù anh có vẻ bất ngờ nhưng vẫn đồng ý. Dụ Lăng Xuyên chỉ ăn qua loa hai miếng cơm rồi đỏ mặt kéo người ta vào phòng tắm, vạch mông cho anh xem hoa huyệt bị chơi đến mức sưng đỏ đau đớn.
"Chu Dương... anh ta bắn tới tận tử ©υиɠ, căng quá..."
Cậu vùi khuôn mặt nóng hổi vào cánh tay mình, cánh tay trắng nõn làm nổi bật vành tai đỏ bừng lộ ra của cậu. Tạ Thanh Sầm cúi người sau lưng cậu, anh dùng ngón tay chọc mép thịt bị sử dụng quá mức, giọng anh vô cùng căng thẳng: "...Em có đau không?"
"Đau lắm..."
Dụ Lăng Xuyên đáng thương đáp lời, phần eo cũng run lên theo. Lòng bàn tay lạnh buốt kí©ɧ ŧɧí©ɧ cánh môi nóng ấm mẫn cảm, sinh ra cảm giác tê dại mơ hồ. Một ít nước da^ʍ chảy ra khỏi lỗ thịt, trong đó còn xen lẫn chút tϊиɧ ɖϊ©h͙, đến mức chân cậu loang lổ đầy dịch trắng.
Gương mặt đang vùi trong cánh tay của cậu xấu hổ đến mức nóng suýt phỏng cả tay. Cho nam chính nhìn thấy lỗ thịt vừa bị nam hai cưỡиɠ ɧϊếp, còn chủ động xin đối phương rửa sạch giúp mình,... đúng là... da^ʍ không chịu được.
Chỉ có thể hy vọng nam chính đừng để ý quá nhiều...
Đương nhiên Tạ Thanh Sầm không để ý. Anh nghiêng người cẩn thận chỉnh lại nhiệt độ nước, sau đó chỉnh tốc độ dòng nước về mức thấp nhất. Một dòng nước nóng hầm hập phun ra từ vòi sen, khiến bắp chân của hai người bao phủ hoàn toàn là gợn sóng của nước.
Tạ Thanh Sầm nửa quỳ, tư thế này giúp anh có thể dễ dàng nhìn thấy thân dưới của Tiểu Dụ bị chơi thành thế nào. Môi âʍ ɦộ hồng hào bị làm đến sưng lên, ở giữa là khe thịt đỏ thẫm vì bị ma sát quá nhiều lần, trông như một vết thương mới. Mà miệng lỗ bị Chu Dương dập mạnh bạo lại càng thê thảm, thịt mềm bên trong gần như bị lật ra ngoài, có thể thấy rõ tử ©υиɠ đang lấp ló ở chỗ sâu nhất.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của người sau lưng, Dụ Lăng Xuyên không nhịn được mà lắc lư mông thịt. Một dòng nhiệt bốc lên từ bụng dưới không biết khi nào sẽ phun ra ngoài. Dụ Lăng Xuyên rất sợ quỳ như vậy sẽ chợt phun nước da^ʍ đầy mặt nam chính, thế là cậu đành mở miệng thúc giục: "...Anh chỉnh nước xong chưa?"
"Sắp xong rồi."
Tạ Thanh Sầm dùng đầu ngón tay chạm vào dòng nước nóng đang chảy ra, sau khi xác định nhiệt độ nước phù hợp thì dùng tay vạch lỗ nhỏ kia ra. Miệng lỗ mềm mại tách ra theo động tác của anh, lộ ra lỗ thịt rộng cỡ hai ngón tay, ngay sau đó một ít dịch nhờn tanh ngọt chảy ra. Dụ Lăng Xuyên xấu hổ đến mức lỗ tai muốn bốc khói, cậu bắt lấy ngón tay của Tạ Thanh Sầm trong vô thức, trong giọng nói mang theo âm mũi: "Nó luôn chảy ra bất chợt như thế, em không kiểm soát được..."
Sau lưng không có tiếng động nào. Không có ai tiếp lời, ngay cả tiếng thở cũng không. Dụ Lăng Xuyên không nhịn được gọi một tiếng, nghi ngờ nói: "Tạ Thanh Sầm?"
"Hửm?" Giọng nói của anh khàn đến lạ.
"..."
Dụ Lăng Xuyên không lên tiếng nữa. Cậu cảm thấy nguy hiểm theo bản năng, giống như sắp bị cưỡиɠ ɧϊếp thêm lần nữa.
Nhưng Tạ Thanh Sầm vẫn kiềm chế ham muốn của mình. Anh biết, nếu như hôm nay anh bỏ qua tất cả mà cưỡиɠ ɧϊếp người ta, có lẽ cả đời này anh sẽ không thể dỗ được Tiểu Dụ. Anh thở ra một hơi, kéo căng mép thịt trơn bóng sau đó đưa vòi hoa sen đến ngay miệng lỗ đang hé mở. Một dòng nước nhẹ nhàng phun ra từ vòi rồi tràn vào lỗ thịt chật hẹp.