Đột Nhiên Pháo Hôi Ta Biến Thành Bạch Nguyệt Quang

Chương 63

Sau khi tham quan nhà mới của quạ Thiên Hồn, tâm trạng của Dụ Lăng Xuyên đã tốt hơn nhiều, cậu không tự chủ bước nhanh về phía ký túc xá. Nhưng mới đến gần ký túc xá cậu bỗng dừng chân... Một bóng người quen thuộc đang đứng dưới lầu ký túc xá của cậu, anh đang thương lượng với lăng hoa yêu tinh canh cửa nhưng không biết nói gì. Mái tóc ngắn màu trắng kia trông vô cùng chói mắt trong một mảng cành lá héo húa màu vàng xanh, giống như một đóa Nguyệt Oanh trắng nở trái mùa.

Không phải nam chính thì là ai.

Dụ Lăng Xuyên cắn môi dưới, không biết nên đi tiếp hay quay đầu bỏ đi. Nhưng lúc định giả vờ không nhìn thấy thì đã muộn, bởi vì Tạ Thanh Sầm đã liếc mắt nhìn qua, bất ngờ nói: "Tiểu Dụ? Em vừa về à?"

"..."

Dụ Lăng Xuyên khẽ gật đầu, ngón tay hơi siết chặt, cố gắng không nhìn thẳng vào mắt đối phương: "Sao anh lại tới đây?"

Tạ Thanh Sầm mỉm cười, sắc mặt có vẻ mỏi mệt. Anh giơ tay lên cho Dụ Lăng Xuyên thấy mình đang cầm một hộp gỗ nhỏ: "Tiện đường đến nhà ăn lấy một ít cơm, muốn đưa đến cho em. Nhưng hình như em đã ăn trước rồi."

Sao mà tiện đường chứ... Rõ ràng anh ở khu cực tây cách nơi này rất xa. Dụ Lăng Xuyên cúi đầu, không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình: "Tôi không đi ăn, lúc nãy mới đi dạo lòng vòng quanh vườn hoa."

"Thế à?" Mắt Tạ Thanh Sầm sáng rực lên, vẻ mệt mỏi giữa mày tan đi: "Vậy em cầm lên ăn đi, đừng nhịn ăn không tốt cho sức khỏe đâu."

Dụ Lăng Xuyên cảm thấy mắt nhìn hơi xót. Cậu mím chặt môi, cố gắng không để nước mắt rơi xuống: "Anh đừng, đừng đối xử với tôi như thế..."

Tạ Thanh Sầm khẽ thở dài, không gật đầu cũng không lắc đầu. Anh nhìn Dụ Lăng Xuyên như sắp khóc đến nơi, rất muốn ôm người ta vào lòng nhưng kìm lại được. Một lúc lâu sau, anh nói một cách chân thành: "Tôi thật lòng thích em, muốn đối xử tốt với em chứ không phải là tâm lý đền bù gì đó, càng không phải dỗ dành chơi đùa, chọc ghẹo em. Tôi xin lỗi vì đã làm phiền em, sau này tôi sẽ tránh xa em."

Dụ Lăng Xuyên vô thức ngẩng đầu nhìn anh, cậu hơi sửng sốt. Sắc mặt của đối phương tái nhợt, gần như cùng màu với màu tóc, trên thái dương còn có vết bầm tím, chắc là mới đánh nhau với Chu Dương. Mãi cậu mới nhớ, dù sao thì Tạ Thanh Sầm cũng mới tỉnh lại sau khi bị thương nặng.

"Không..." Không có cảm thấy anh làm phiền tôi... Thật ra tôi vẫn luôn quấy rối anh vì những nhiệm vụ kia.

Dụ Lăng Xuyên muốn lắc đầu phủ nhận nhưng không biết phải nói thế nào. Tạ Thanh Sầm thấy cậu khó xử nên nhét hộp gỗ nhỏ trong tay vào lòng cậu, thấp giọng ngắt lời cậu: "Được rồi, mau về ăn sáng đi, ăn khi còn nóng đừng để nguội."

Có vẻ như đối phương thật sự chỉ muốn đưa đồ ăn sáng cho cậu rồi đi. Dụ Lăng Xuyên nhìn bóng lưng mảnh khảnh của anh xa dần, cảm thấy trái tim như quả táo bị khoét mất một miếng, bị gió thu thổi vào nhanh chóng oxy hóa. Có lẽ, cậu chỉ nghe lời Chu Dương mà nói anh đang diễn thì quá tùy tiện...

"Đợi đã, anh đừng đi!" Dụ Lăng Xuyên nắm lấy hộp gỗ, bỗng nhiên kêu lên. Đối phương hơi kinh ngạc quay đầu lại, anh hỏi: "Sao thế Tiểu Dụ, có chuyện gì không?"

Dụ Lăng Xuyên không biết nói gì đứng nguyên một chỗ. Vừa nãy do xúc động nên cậu mới gọi đối phương, bây giờ không biết phải làm sao để nói hết những lời còn lại. Cậu đứng im một lúc lâu, mới lắp bắp nói một câu khiến cậu muốn cắn đứt đầu lưỡi mình: "Chu Dương... anh ta bắn hơi sâu, tôi không rửa sạch được, anh có thể giúp tôi không?"