Trọng Sinh Chi Tiểu Thụ Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 6

Từng phút trôi qua, Tư Hạo cứ như người mất hồn đứng thẫn ra đấy, có người lạ mặt nọ không nhịn được liền đến vỗ nhẹ vào vai hắn một cái. Nhưng mãi đến khi người kia vừa vỗ vừa kêu hai ba tiếng thì hắn mới chân chính hoàn hồn.

“Xin lỗi, vừa nãy có chút lơ đễnh, khiến anh phải lo rồi.” Hắn nhìn đối phương mà nói.

Khuôn mặt điển trai cùng giọng nói trầm ấm xen lẫn chút xa cách, đề phòng kết hợp lại với nhau tạo thành một đòn trí mạng khiến người kia không khỏi có chút đỏ mặt.

Biết bầu không khí có chút ngượng ngùng không thoải mái, Tư Hạo cũng biết điều, chỉ nói lời tạm biệt ngắn gọn rồi rời đi.

Dạo bước cạnh bờ sông, hắn thả lòng mình tựa như muốn hoà vào làn gió thu se lạnh. Nhìn bầu trời trong xanh không chút gợn mây, trong vô thức Tư Hạo nhớ đến hình bóng của thiếu niên nọ. Hắn nghĩ ngày mai hẳn phải cùng nhau nói rõ mọi chuyện mới được.

Là một người có lòng tự trọng cao, hắn không thích bản thân mắc nợ người khác, nhất là sự bố thí từ cái loại công tử hào môn thế gia chưa bao giờ tự mình nếm phải trái đắng của cuộc đời. Không màng đến việc đối phương có thành ý hay không nhưng trong mắt hắn đó chính là sự thương hại đối với loại hèn mọn, thấp kém.

Có thể Tư Hạo không giàu nhưng hắn có thực lực, hắn tin rằng sẽ có ngày bản thân dựa vào đôi tay chính mình mà vươn lên, chạm tới thành công.

----------------Tôi là đường phân cách cutiiii>< ----------------

Cái tên gọi trường cấp 3 đứng đầu cả nước- Chu Kiến Tự quả là danh xứng với thực. Không chỉ nằm ngay ở trung tâm thành phố, độc chiếm một mảnh đất rộng lớn với giá cá đắt đỏ, trường còn có bề dày lịch sử lâu đời cùng nhiều toà kiến trúc cỗ xưa nhưng không kém phần sang trọng. Để có được thực lực cùng thành tích khiến các trường xung quanh thèm nhỏ dãi đương nhiên không thể thiếu đi công lao của đội ngũ giáo viên tinh anh. Để vào dạy tại Chu Kiến Tự, nếu không phải là các thạc sĩ, tiến sĩ có tiếng thì chính là những thần đồng có chỉ số IQ cao chót vót, trong tay sở hữu vô số giải nobel, quốc tế.

Khoảnh khắc Hàn Nghiên bước vào lớp,tất cả học sinh dường như đều ngước nhìn ánh mắt về phía cậu. Tuy ở đây không thiếu các cô cậu ấm nhà giàu nhưng để mà so được với Hàn Nghiên- tiểu thiếu gia Hàn Gia thì còn kém xa vời vợi. Nhiều người không cùng tầng lớp đến cả mặt cậu có khi còn chưa nhìn được bao giờ.

Lần đầu được gặp nam thần trong mộng, không ít nữ sinh bắt đầu đỏ mặt, thầm lặng mà suy tạc ra ngàn lẻ một câu chuyện ngôn tình ngọt sớt giữa bọn họ với Hàn thiếu.

Cảnh này từ hồi mẫu giáo cậu đã gặp vô số lần, nhiều riết thành quen, Hàn Nghiên chỉ từ tốn nở một nụ cười tiêu chuẩn với các bạn học rồi đi xuống cuối lớp chọn bàn.Đối với một kẻ thích sự tĩnh lặng, yên bình thì bàn cuối ở sau lớp cạnh cửa sổ hướng ra sân thể dục chính là nơi quá ư là lý tưởng.

Ngay sau khi cậu vừa ngồi xuống ghế thì giáo viên chủ nhiệm vừa được phân công liền bước vào. Cô tên Hoài Ngôn, tuy tuổi đời chỉ mới 25 nhưng đã có trong tay vô số bằng cấp danh giá cùng nhiều giải thưởng quốc tế.

Là một người phụ nữ trưởng thành đúng nghĩa, cô luôn mặc trên mình bộ đồ công sở gồm áo sơ mi trắng cùng quần âu đen, tuy có chút khô khan, giản dị nhưng lại tăng thêm phần thanh lịch, quý phái cho Hoài Ngôn.

Chủ Nhiệm vừa bước vào, các nam sinh phía dưới đã bắt đầu huýt sáo,tỏ vẻ lơ đãng mà âm thầm đánh giá.

“CMR!!! Cô giáo này trông ngon quá tụi bây ơi!” Tất cả nam sinh đều không hẹn mà cùng nảy sinh ra một suy nghĩ y hệt nhau, chỉ thiếu cùng nhau hô to mà thôi.Xem ra độ tần số sóng não của bọn họ khá dễ bắt đi.

Đương nhiên là trừ Hàn Nghiên ra a, sống trong giới thượng lưu đã lâu, ánh mắt cũng như gu thẩm mĩ ắt sẽ khác hẳn người thường. Hoài Ngôn này cùng lắm cũng chỉ đến mức dễ nhìn thôi, huống hồ cậu còn là thuần gay nha~



Buổi học đầu năm cứ thế trôi qua một cách yên bình. Hàn Nghiên tay đỡ cằm, mắt nhìn xuống phía dưới sân vận động mà thầm than vãn trong lòng. Nếu như tình yêu là dùng để xát muối, hành hạ trái tim của cậu thì việc học còn ghê gớm hơn bội lần!

Nó không chỉ hành hạ thể xác và tinh thần mà còn thao túng luôn cả tâm lý của cậu. Thực đáng sợ!!! Vốn cày ngày cày đêm, khóc không ra nước mắt mới học xong 3 năm cấp 3 cùng 4 năm đại học.

Giờ thì hay rồi! Phải học hành bươn chải lại từ đầu. Thảm, thật sự quá thảm!

Trước kia may ra còn có Tư Hạo làm động lực, giờ thì sao? Trên đời này có thứ gì có thể thôi thúc cậu chăm chỉ học bài, miệt mài cày cuốc cho đến hết suốt 7 năm học không?

Ngay vào lúc tâm trí đang rối vò thành một cục thì chợt Hàn Nghiên nghe thấy một âm thanh quen thuộc.

“Này, cậu ra đây tôi gặp có chút chuyện.” Nói rồi hắn ta liền quay gót rời đi.

Sao đi nhanh chi vậy? Bộ sợ ở cạnh cậu sẽ lay nhiễm virut gì nguy hiểm à? Chậc, cho dù có thì cũng chỉ có bệnh giàu thôi a.