Trọng Sinh Chi Tiểu Thụ Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 5

“Ừ cút ,cút. Bọn này đi đây” Tên đại ca bị nhắc tên liền không khỏi hốt hoảng. Hắn nào có gan dám động đến thằng nhãi này, tiền mà nó làm như lá mít, khẳng định chính là con nhà tài phiệt, nhà mặt phố, bố làm to!!!

Một hồi náo loạn, hẻm nhỏ cuối cùng cũng chỉ còn hai thân ảnh một lớn một nhỏ. Trong bầu không khí tĩnh lặng, Hàn Nghiên cúi người xuống, ngón tay chọt nhẹ người đang nằm dưới đất.

“Này, đàn anh. Bộ ngất rồi hả? Cần tôi đỡ đi bệnh viện không?”

Đáp lại lời nó của cậu là sự tĩnh lặng của màn đêm. Những cơn gió se lạnh phả vào mặt khiến Hàn Nghiên không khỏi rùng mình.

“Ngất thật hả?”

“Tôi đi nhá?”

“…”

“Chậc, anh phiền thật đấy!”

Nói rồi cậu dùng hết sức bình sinh mà nâng người Tư Hạo từ mặt đứng dậy. Hắn ta chính là điển hình của kiểu người mặc áo thì trông gầy nhưng cởi ra thì thịt thà đầy đủ. Nặng! Nặng dã man!

Trong lúc xô xát, chống cự bọn đòi nợ, vô tình khiến chiếc áo sơ mi đã sờn bạc màu bị rách một mảng nên khi được đỡ dậy không khỏi lộ ra những chiếc cơ bắp săn chắc khiến ai nhìn vào cũng phải e thẹn.

“Chậc, dù đàn anh có muốn quyến rũ tôi thì cũng đừng chơi trò này được không? Mất máu quá!!!”

________________________tôi là đường phân cách________________________

“Đây là … đâu?”

Tư Hạo tỉnh dậy sau cơn hôn mê, đầu hắn có chút choáng váng, cơn đau ập đến tựa như những nhát búa được gõ thẳng xuống đại não khiến hắn mặt mày càng thêm phần tái nhợt, trên trán lấm tấm đổ mồ hôi lạnh.

“Shhhh”

Hắn ta ôm đầu như muốn làm thuyên giảm cơn đau nhưng đều vô dụng. Bị thanh sắt phang một phát vào đầu không đau mới là lạ.

Bỗng nhiên ngoài cửa xuất hiện tiếng bước chân, một cô ý tá xinh đẹp bước vào. Thấy bệnh nhân đã tỉnh liền vội vàng gọi bác sĩ vào.

“Ôi, em tỉnh rồi à? Năm yên xuống đi, đừng động kẻo ảnh hưởng đến vết thương”

Sau một hồi khám đo sức khoẻ cùng tiến độ hồi phục, bác sĩ chỉ nói nhẹ một câu rồi rời đi chỉ để lại cô y tá hồi nãy.

“Là ai đưa em vào đây vậy chị?” Tư Hạo nhìn người nọ đang gọt táo mà hỏi.

“À, là một cậu thiếu niên. Nghe nói là đàn em cùng trường ấy. Cậu bé kia đẹp trai lắm. Chị nhìn còn mê nữa là.” Tề Vân là một người rất vui tính lại dễ hoà đồng với mọi người xung quanh. Thấy cậu bé đang nằm trên giường bênh hỏi chuyện, cô cũng rất vui vẻ, hí hưởng mà trả lời.

“Vậy à chị, em biết rồi. Cảm ơn chị nhé” Hắn hơi hơi mỉm cười với người đối diện khiến Tề Vân có chút đỏ mặt.

Quá phạm quy rồi!!! Bọn trẻ bây giờ sao đứa nào đứa nấy đều đẹp quá z!!!!! Ôi cái khuôn mặt lạnh lùng kia…. Mẹ ơi con biết yêu rồi!

Sợ bản thân hành động lỗ mãng trước nam sinh kia, cô chỉ biết cúi đầu mà chăm chỉ gọt táo. Xong xuôi còn xin chụp tấm hình cùng Tư Hạo ròi chuồn lẹ, ý định đi khoe hàng với hội chị em trong bệnh viện.

Vì vết thương không quá nghiêm trọng, không quá 2 ngày Tư Hạo liền xuất viện. Đi trên con đường tấp nập người qua lại, hắn nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn của bọn đòi nợ mà trầm ngâm suy nghĩ.

Hết nợ? Là ai trả thay cho hắn? Hình như ngoài tiểu thiếu gia Hàn Nghiên thì còn ai vào đây nữa. Hừ, rốt cuộc cũng chỉ biết nói suông, khi nào cũng thích lo chuyện bao đồng. Cậu ta đang muốn thương hại hắn đi? Ghê tởm!

Nhưng…nếu cậu ta không trả cho bọn dân đen kia thì chỉ sợ hắn không lành lặn mà đứng đây nữa a. Thật sự muốn gϊếŧ chết lão gia thối ở nhà, chỉ biết mang phiền phức đến cho hắn và mẹ hắn.

Mẹ Tư Hạo tên Bích Lạc, bà vốn có chữa ngay tuổi chưa chồng khiến mọi người xung quanh không kìm được mà chỉ trích, phỉ nhổ. Một mỹ nhân đang được người người yêu thích, ngưỡng mộ, thèm nhỏ dãi lại chỉ vì một sự cố không đáng có mà trở nên ô uế, bẩn thỉu. Hình tượng bà trong mắt mọi người từ nữ thần trong sáng, cao cao tại thượng trở thành một con điếm bán thân không hơn không kém.

Vì gia cảnh nghèo khó nên ngay khi bụng chưa quá lớn bà đã được cha mẹ gả vội cho gã nhà bên. Tuy trông có hơi khó coi nhưng cũng xem như là vẫn có miếng ăn miếng mặc.

Lúc đầu gã còn nhẫn nhịn, không tỏ thái độ bất mãn gì với Bích Lạc nhưng về sau bộ mặt thật mới dần lòi ra. Gã chính là một tên sâu rượu, đam mê cờ bạc chính hiệu. Đồ trong nhà ngày qua ngày cứ thế vơi dần, tất cả đều bị lão già đem đi cắm.

Khi chơi thua thì về đánh đập mẹ Tư Hạo cho hả giận. Lớn lên trong môi trường khắc nghiệt đã tôi luyện hắn trở thành một người lạnh nhạt, không cảm xúc, lại vô cùng mẫn cảm đối với mọi người xung quanh.

Hắn thà thu mình lại còn hơi đi bắt chuyện và chơi thân với bạn bè cùng trường, lớp. Đối với mọi người, Tư Hạo chính là nam thần lạnh lùng bước ra từ tiểu thuyết ngôn tình chính hiệu nhưng thực ra từ mặt khoa học tâm lý mà nói thì chính là mắc bệnh tự kỷ, hướng nội. ( huhu không tìm ra căn bệnh phù hợp-.- chắc là do kiến thức hạn hẹp đó!!!!)