Ăn Đường

Chương 10: Mình thích cậu

Trải qua truyện lần tước, trong lòng Kỳ Đường Đường lại dành thêm phần thân thiết cho Giang Đĩnh, có lẽ phía sau đó là sự thương tiếc mà cô chưa từng phát hiện. Mà ngày cô chính thức xác định tình cảm của mình dành cho Giang Đĩnh, là tiết thể dục chung của lớp Năm và lớp Bảy, khi ấy cô cùng bạn học nữ cùng lớp đang chọn mua nước ở quầy đồ uống trong siêu thị.

Tiếng ồn ngoài cửa khi gần khi xa, Giang Đĩnh đứng giữa nhóm người theo dòng người đưa đẩy bước vào. Bạn học nữ bên cạnh Kỳ Đường Đường người này chọt người kia, nhỏ giọng nói chuyện.

Ái chà, cậu ấy đang qua đây kìa.

Ngay giây kế tiếp, không gian yên lặng như chết.

Giang Đĩnh lấy chai nước đến quầy tính tiền, có một cô gái sáp đến, đặt tay lên cánh tay anh. Cô gái nhỏ nhẹ nói gì đó, Giang Đĩnh không đẩy cô áy ra cũng không nói gì, còn tính tiền cho cả đồ uống trên tay cô ấy, đám con trai bên cạnh liên tục trêu chọc.

Cả nhóm người lại cùng nhau rời đi.

Kỳ Đường Đường đứng yên tại chỗ, cổ họng nghẹn lại, cô dường như đang đổ một cơn mưa to trong lòng. Sau cùng không mua gì cả, cô theo nhóm con gái cùng ra ngoài, bên tai văng vẳng tiếng bàn tán.

“Nhỏ đó chính là Bạch Diệc Trúc…”

“Đẹp thiệt.”

“Hai người họ thực sự đang quen nhau rồi à?”

“Có đâu… nghe đám con trai nói là Giang Đĩnh không thừa nhận. Chắc vẫn còn đang trong giai đoạn mập mờ.”

“Aiz.”

Buổi phụ đạo buổi tối vẫn như thường ngày, Kỳ Đường Đường từ khi ý thức được tấm lòng của mình dành cho Giang Đĩnh, việc đến phòng Giang Đĩnh mỗi tối đã trở thành thời gian cô mong chờ nhất trong ngày.

Giang Đĩnh nhìn vấn đề rất khắt khe, trước khi thi cuối kỳ còn giúp cô tổng kết lại các điểm yếu hai gặp ở mỗi môn rồi phụ đạo theo đó cộng đưa ra bài luyện tập theo từng mục riêng. Vì thế, vào kỳ thi lớn cuối của năm lớp mười một, mầm non Kỳ Đường Đường đã được Giang Đĩnh kéo lên được ví trí hai mươi hai trong lớp. Giáo viên chủ nhiệm còn đặc biệt đến tìm, khen cô trong năm qua đã tiến bộ thần tốc, cố gắng thêm chút nữa sẽ có hy vọng với trường top.

Kỳ Đường Đường biết trình độ mình tới đâu, ngập ngừng nói bản thân sẽ cố gắng.

Ba mẹ cô đều rất vui, nói rằng lần chuyển trường này là chính xác.

Cô trải qua kỳ nghỉ ở Cống Ninh, Kỳ Đường Đường vừa nằm xuống đã nhớ đến Giang Đĩnh, nhưng lại không dám gọi cho anh. Cô tâm sự với bạn thuở nhỏ của mình, cô ấy xúi cô tỏ tình với anh.

Kỳ Đường Đường vừa nghe đã phản đối ngay: “A… không được đâu.”

Bạn nối khố: “Còn một năm nữa là cậu phải đi rồi, cậu không nhân lúc này tỏ tình, sau này càng không có cơ hội hơn nữa. Không phải cậu nói thành tích của cậu ta rất tốt hay sao? Cậu nhắm mình có thể thi vào cùng trường với cậu ta nổi không?”

Kỳ Đường Đường: “Không nổi.”

Bạn tuổi thơ: “Vậy cậu nên nắm bắt lấy cơ hội này chớ bạn hiền, sau này cậu dọn ra ngoài ở sẽ hoàn toàn trở thành hai đường thẳng song song với cậu ta. Hơn nữa cậu có nói trong trường có nhiều người thích cậu ta lắm mà, đối thủ cạnh tranh nhiều thế này, cậu còn kéo dài nữa là cậu ta hẹn hò với người khác luôn đó!”

Kỳ Đường Đường bị thuyết phục, vì thế cô chuẩn bị thư tình suốt kỳ nghỉ, mua một xấp thư, xé hết tờ này đến thờ khác. Sau khi hoàn thành, cô nghiêm túc viết tên của mình ở phía dưới cùng của tờ giấy, gói gọn tình cảm đong đầy của bản thân vào trong phong thư màu hồng, sau đó mong chờ đến ngày ấy.

Một tuần trước ngày khai giảng, Kỳ Đường Đường được ba mẹ tiễn ra xe lửa, sau nửa tiếng cô đã đến thành phố E, tài xế của chú Giang đến đón cô. Ba giờ rưỡi chiều cô đến nhà Giang Đĩnh.

Cô dọn dẹp đồ đạc xong, cẩn thận lấy lá thư ra, nhìn về phía phòng Giang Đĩnh.

Giang Đĩnh, cậu có đang ở nhà không?

Kỳ Đường Đường nóng vội, chuyện cô đã quyết định phải làm phải làm càng nhanh càng tốt. Cô hít sâu một hơi, lúc đặt lá thư vào trong túi áo, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.

Cô lau qua loa lên áo, Kỳ Đường Đường nắm chặt đấm tay, bước đến trước cửa phòng Giang Đĩnh. Ngón tay khẽ gõ lên cửa hai tiến.

Không ở nhà à.

Kỳ Đường Đường lại thử gõ cửa, lần này gõ ba tiếng, trong phòng vang lên giọng nói của Giang Đĩnh: “Ai đó?”

“Là mình.” Giọng của Kỳ Đường Đường bắt đầu run rẩy.

“Vào đi.”

Cô mở cửa ra, lại đóng cửa vào, thầm ra sức cổ vũ bản thân trong lòng. Giang Đĩnh hút thuốc ngoài ban công, cánh tay gác lên lang can sau lưng, cánh màn khói bay lượn, Giang Đĩnh im lặng không nói nhìn cô.

Kỳ Đường Đường như muốn ngừng thở, cô chưa từng thấy Giang Đĩnh hút thuốc.

Dáng vẻ này của anh, thực sự rất khác.

Nếu cô nghiêm túc ngắm nhìn anh lần nữa. Có lẽ cô sẽ phát hiện ra, dưới vẻ ngoài yên tĩnh của Giang Đĩnh là một linh hồn âm u dữ tợn che giấu phía sau, dường như chỉ cần có ai đến gần đều trực chờ cắn nuốt sạch sẽ.

Cô lại trùng hợp xuất hiện vào lúc tâm trạng anh tệ nhất.

Thế nhưng.

Làm lại lần nữa, phải có gì đó thay đổi.

“Có chuyện à?” Giang Đĩnh không cử động.

“Ừm.” Kỳ Đường Đường đứng trước mặt an, trái tim bị giọng nói bỏ bùa đập loạn xạ: “Mình, mình có việc này…”

Giang Đĩnh khẽ hé môi, làn khói bay ra từ miệng anh toả ra ngoài cửa sổ. Trong phòng mở máy lạnh, vừa lạnh vừa nóng. Đầu óc Kỳ Đường Đường đã nhũn thành tương từ lúc nào. Bàn tay giấu sau lưng từ từ thò vào trong túi, siết chặt lá thư.

Mái tóc Giang Đĩnh tung bay trong cơn gió nóng thổi vào từ ngoài cửa sổ, anh vẫn đứng nhìn cô với góc nhìn từ phía trên, đợi cô thực hiện hành động kế tiếp.

“Đây là của mình…” Kỳ Đường Đường cuối cùng cũng lấy ra lá thư bị cô siết đến nhăn nhúm, ngón tay khẽ run, đối diện với ánh mắt dò xét lạnh lẽo của Giang Đĩnh, cô lập tức chịu thua, nhưng cũng đã lỡ nói ra rồi cô chỉ đành gắng gượng nói cho xong.

“Giang Đĩnh, mình…

“Mình thích cậu.”