Ăn Đường

Chương 9: Lo chuyện bao đồng

Sang hôm sau là ngày cuối tuần, Kỳ Đường Đường đang làm bài trong phòng, Giang Đĩnh đến gõ cửa phòng cô.

Kỳ Đường Đường nhìn anh, bỗng chốc tay chân rối bời, ánh mắt cũng không biết nên nhìn đâu: “Có chuyện gì à?”

“Dì xin nghỉ rồi, buổi trưa ra ngoài ăn.”

“Ờm… vậy khi nào đi?”

“Bây giờ.”

“Ừm, vậy cậu đợi mình một lát.”

Kỳ Đường Đường mở tủ ra, rầu rĩ lật tìm từng cái một. Thật ra cô cũng biết mấy bộ đồ của mình không được đẹp lắm. Nhưng nếu để ba mẹ mua mới thì lại quá lãng phí. Giang Đĩnh không hề hối cô, cô cũng không dám để anh đợi lâu, chọn đại một chiếc áo len tay dài màu vàng, rồi lại mặc chiếc quần jean màu xanh lam. Cô đeo. cặp, mở cửa ra nói với anh: “Xong rồi.”

Giang Đĩnh cũng không nhìn cô, anh đi thẳng xuống lầu.

Hôm nay anh cũng chỉ ăn diện đơn giản, áo tay ngắn, khoác thêm chiếc áo bóng chày màu trắng, quần thể thao màu ám, cuối cùng là đôi giày bóng rổ đen trắng.

Hai người cùng ngồi xe bú đến Quảng Trường Hoành Phát ở trạm cuối của tuyến xe 661, Giang Đĩnh nói buổi chiều có việc phải làm, bảo cô ăn cơm xong tự về nhà, đừng ngồi nhầm xe bus nữa, lỡ như lạc đường thì gọi điện cho anh..

Anh còn bảo cô học thuộc lòng số điện thoại của mình.

Kỳ Đường Đường trả bài một lần rồi nhỏ giọng nói thêm một câu: “Mình cũng đến đây gần cả năm trời rồi, sao mà lạc đường được chứ…”

Giang Đĩnh cười một tiếng, rõ là không tin tưởng cô.

Kỳ Đường Đường đỏ mặt, theo sát bước chân anh: “Vậy chúng ta đi ăn gì?”

Hai người đến khu ẩm thực ở tầng bốn, Giang Đĩnh chỉ vào một nhà hàng không cần phải xếp hàng.

Ăn cơm xong, hai người cùng xuống tầng, sau đó đường ai nấy đi. Kỳ Đường Đường vừa xoay người lại đã nhìn thấy một bóng người tuyệt đối không thể xuất hiện ở nơi này, cô không dám tin dụi mắt mình. Trong một cửa hàng bán đồ xa xỉ cao cấp nào đó, bóng dáng hai người đang thân mật dựa vào nhau, một trong hai rõ ràng là…

Hai người đó bước ra từ bên trong, đi về hướng ở phía sau Kỳ Đường Đường.

Kỳ Đường Đường quay đầu lại nhìn, bóng người cao gầy kia đang dừng bước trước cửa hàng chuyên bán các sản phẩm kỹ thuật số, dường như đang bị gì đó hấp dẫn, những người xung quanh để ý thấy có một người có nhan sắc vượt trội đứng đấy cũng liên tục quay đầu lại nhìn.

Chỉ cần Giang Đĩnh quay lại, anh liền có thể nhìn thấy người vốn nên ở Đức bàn công việc với khách hàng.

Ba của anh, Giang Chí Kiên.

Mà bên cạnh Giang Chí Kiên, là một người phụ nữ trông trẻ hơn ông rất nhiều.

Trong nhóm người xôn xao muốn thử có một người dũng cảm đứng ra, cô gái cầm theo điện thoại đến hỏi phương thức liên lạc, thế nhưng cô ấy đột nhiên lại phanh gấp.

Giang Đĩnh bất ngờ bị đυ.ng từ đằng sau, kế đó cánh tay bị bắt lấy, anh chau mày định giằng ra thì nhìn thấy một gương mặt bồn chồn lo lắng.

“Giang Đĩnh, mình, mình có việc cần tìm cậu.”

Giang Đĩnh bị cô kéo về trước vài bước, Kỳ Đường Đường không kéo nổi nữa.

“Có chuyện gì?”

Kỳ Đường Đường nhanh chóng liếc nhìn ra sau: “Cậu, cậu theo mình qua đây cái đã.”

Giang Đĩnh để mặc cô kéo mình đến hành lang dẫn lối đến nhà vệ sinh công cộng.

Hai người dừng lại, Kỳ Đường Đường thở dốc nhẹ. Ánh mắt anh vẫn dừng lại nơi cánh tay, cô lúc này mới nhận ra buông tay anh ra, lòng bàn tay vẫn còn giữ lại hơi ấm. Cô cẩn thận xoa nắn tay mình, giấu ở sau lưng.

Nguy cơ đã tạm thời được giải quyết, vừa thở phào nhẹ nhõm, Kỳ Đường Đường đã bắt đầu vắt não ra suy nghĩ lý do.

“Chuyện đó, mình muốn đi vệ sinh, cậu có giấy không.”

Giang Đĩnh: “Bên trong có.”

“Ồ…” Thấy Giang Đĩnh lại định đi, cô vội vàng nói: “Đợi chút, mình..”

“Lại có chuyện gì?”

“Mình” hết nửa ngày, cũng không nghĩ ra gì hơn.

Hành vi giấu đầu lòi đuôi của Kỳ Đường Đường đương nhiên không lừa được Giang Đĩnh. Anh muốn đi, Kỳ Đường Đường tay ngắn chân ngắn sao cản nổi anh. Kỳ Đường Đường vội vã đi theo sau anh vài bước: “Giang Đĩnh, mình thực sự có chuyện…’

Cho đến khi Giang Đĩnh đứng lại, anh nhìn thấy hai người kia khoát tay nhau cùng bước lên thang cuốn.

Kỳ Đường Đường lần này thực sự không biết phải giải quyết thế nào, cô như đứa trẻ vừa làm sai chuyện cúi đầu nhìn ngón chân mình..

“Chỉ vì cái này thôi ư? Kỳ Đường Đường, người nên trốn không phải là tôi mới đúng chứ?”

Kỳ Đường Đường nghe thấy những lời ngoài ý muốn, cô kinh ngạc ngẩng đầu.

Giang Đĩnh nhếch mép cười châm chọc, sự lạnh lẽo lấp đầy đôi mắt đen: “Ngược lại là cậu, Kỳ Đường Đường, lo chuyện bao đồng.’’

“Xin, mình xin lỗi.”

Giang Đĩnh bước về phía trước vài bước, thấy cô không đi theo lại quay đầu: “Đi thôi.”

“…hả?”

Giang Đĩnh đứng trên lề bắt một chiếc taxi, nói địa chỉ biệt tự với tài xế, Kỳ Đường Đường sau khi ngồi vào xe mới từ từ phản ứng lại hỏi anh: “Giang Đĩnh, không phải cậu bận việc à?”

“Không sao.”

“…ồ.”

Ánh nắng gay gắt ban trưa rọi lên người Giang Đĩnh, dường như hoà làm một với tia nắng, nhưng anh vừa mở mắt ra, đã hoàn toàn dứt khỏi luồng sáng phía sau. Anh là một tảng băng lạnh ngắt, hễ ai đến gần, tảng băng sẽ cắn nuốt máu thịt của người đó đến chết.