"Tin tức sốt dẻo đây!" Có người bỗng nhiên chạy vào lớp từ cửa sau, cố tình đè thấp giọng, nhưng vẫn giữ được âm lượng vừa đủ cho cả lớp cùng nghe: "Hòa Tú Nhã vừa đi tìm Giang Đĩnh rồi!"
Câu chuyện liên quan đến tin đồn giữa hai nhân vật nổi bật trong trường, ngâm hết cả tuần cuối cùng cũng sắp có kết quả. Tiết này là tiết thể dục vừa được cho tự học, cứ thế, học sinh của lớp Năm càng không có lòng dạ nào mà học hành nữa.
"Thật á? Bây giờ?"
"Hẹn ở đâu, lớp Bảy đang giờ học mà?"
Bạn nam kia nói: "Lúc nãy trước khi vào học đó, lớp Bảy đang giờ thể dục, Giang Đĩnh vừa về, Hòa Tú Nhã đã chặn cậu ta lại."
Trong lớp kêu gào ồn ào.
"Ôi má ơi!"
"Hai người đó nói gì?"
Bạn nam kia: "Thứ bảy gặp gì đó."
Lập tức có bạn nữ hỏi: "Vây Giang Đĩnh trả lời sao?" Người ngồi bên cạnh sang, bạn nữ phút chốc đỏ mặt.
Bạn nam kia cố tình ra vẻ thần bí, ngừng một lát rồi nói: "Đương nhiên là đồng ý rồi!"
Lại một tràn kêu gào.
Thân Đồng Mộng quay đầu lại, nói với Kỳ Đường Đường đang ngây người: "Thật ra hai người đó trông khá là xứng đôi."
Kỳ Đường Đường suy nghĩ một lúc cũng gật đầu.
Thân Đồng Mộng: "Không ngờ trông Hòa Tú Nhã điềm đạm thế mà cũng chủ động tỏ tình hén."
Kỳ Đường Đường: "Đúng vậy..."
Thân Đồng Mộng: "Cơ mà cậu ấy đẹp vậy, Giang Đĩnh chắc chắn sẽ không từ chối đâu nhỉ?"
Kỳ Đường Đường không đáp lời.
Thứ bảy rất nhanh đã đến, buổi chiều sau giờ học, Kỳ Đường Đường dọn dẹp đồ đạc. Hiếm khi mọi người không vội tan học, tập trung chú ý đến động tĩnh của lớp bên cạnh. Có người còn bám lên cửa sau, nhìn phía bên phải hành lang. Theo tiếng gọi ma quỷ kéo dài từ mấy lớp bên cạnh, phòng học bất chợt xôn xao hẳn, mọi người đồng loạt đeo cặp rồi bước ra ngoài.
Kỳ Đường Đường theo dòng người rời khỏi phòng học, cô nhìn thấy ngay hai con người trong vòng dư luận. Hai người đó đứng trước mặt nhau, không biết đã nói gì, đôi mắt Hòa Tú Nhã cong cong ý cười, nụ cười khiến đám con trai bên cạnh phải ôm tim gào "wao wao".
Chàng trai và cô gái sóng vai cùng đi ra ngoài, bầu không khí xung quanh là màu hồng hường phấn.
Cô và đám đông vây xem ở bên này, dường như hai thế giới.
Kỳ Đường Đường về đến biệt thự, dì giúp việc nói chú Giang và dì Ôn đêm nay không về, Giang Đĩnh cũng gọi điện báo với dì ây tối nay không cần nấu phần anh. Kỳ Đường Đường một mình ăn cơm xong, lên lầu làm bài tập, cô không làm nổi dù chỉ một câu, trong đầu cứ hiện lên hình ảnh hai người đi cạnh nhau khi nãy. Cô thở dài, lấy quần áo đi tắm.
Hết nước nóng rồi.
Dì giúp việc lên kiểm tra, nói rằng có lẽ do ít sử dụng nên hỏng mất, bảo cô xài trước của A Đĩnh, ngày mai gọi người đến sửa.
Kỳ Đường Đường đỏ mặt: "...dạ?"
Dì giúp việc: "Không sao đâu, lát nữa A Đĩnh về dì sẽ nói với thằng bé."
"...dạ."
Kỳ Đường Đường ôm cái thau, bên trong đựng đồ ngủ và khăn tắm, cô cẩn thận đẩy cửa phòng ra, căn phòng tràn ngập mùi hương của Giang Đĩnh, cứ như Giang Đĩnh đang đứng bên cạnh nhìn chằm chằm cô, Kỳ Đường Đường không dám nhìn đi đâu cả, cô mở cửa phòng tắm ra.
Lần trước không để ý.
Thì ra nhà vệ sinh cũng lớn thế này à?
Bàn chải điện dựng đứng trên thành bồn rửa mặt, bên cạnh chiếc ly súc miệng có đặt kem đánh răng, kệ chứa đồ cạnh ổ cắm có đặt dao cạo râu. Ánh mắt dời sang phía bồn cầu, rồi lại nhìn về phía cái bồn tắm lớn màu trắng và vòi sen ở bên trong.
Kỳ Đường Đường như bị bỏng, cô không biết phải nhìn đâu, cuối cùng nhìn thấy cái ghế quen thuộc, trên đó trống không, không có chiếc qυầи ɭóŧ lần trước.
Trái tim đập loạn nhịp trong l*иg ngực, lúc thì đập ở đây lúc thì lại đập ở kia.
Sau khi Giang Đĩnh đá bóng xong về đến nhà, khắp người anh toàn mồ hôi, vội vàng đi tắm, chỉ vài bước dài đã lên lầu. Cửa phòng ngủ không đóng chặt, anh đẩy ra đã thấy phòng tắm sáng đèn, trong lòng không khỏi thây lạ.
Một tay cởi chiếc áo đá bóng quăng bên cửa, tay còn lại đẩy cửa nhà vệ sinh.
Bất ngờ nhìn thấy một người.
Kỳ Đường Đường đang cúi đầu cởi áσ ɭóŧ, một nấc hai nấc, rồi nảy ra. Cô nghe thấy tiếng động bất chợt ngây người, đôi mắt trợn tròn, lúc sau mới nhớ ra phải che lại, cả cơ thể nhuộm trong sắc hồng.
Đợi đến lúc cô quay lưng đi, Giang Đĩnh đã rời đi trước.
Kỳ Đường Đường xấu hổ chết đi được, cô mặc lại quần áo, cầm lấy cái thau bước ra ngoài.
Sao dì giúp việc lại không nói với Giang Đĩnh vậy trời.
Giang Đĩnh tìm chiếc áo tay ngắn mặc ào, anh đứng đợi ở trước cửa phòng. Kỳ Đường Đường bước ra, anh giơ chân chặn lại. Cô không dám ngẩng đầu lên, từ mặt đến cổ đều đỏ bừng. Giang Đĩnh lại nhớ đến cảnh tượng hai chú thỏ con nảy ra khi nãy, nó đã trở thành một ảnh động GIF phát đi phát lại trong đầu anh.
Đệt.
"Đến phòng người khác cũng không biết báo trước một tiếng à?"
"Không phải đâu." Kỳ Đường Đường siết chặt cái thau, giọng cô nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Nhà vệ sinh của mình hết nước nóng rồi, nên định mượn tạm của cậu. Lúc nãy dì nói khi nào cậu về sẽ nói với cậu một tiếng..."
"Dì ấy không nói với tôi."
"... mình xin lỗi."
"Lần sau cần dùng nhớ nói trước."
"Ừm, mình biết rồi, vậy mình, mình..." Kỳ Đường Đường nhìn cái chân đang chặn đường mình.
"Cậu hết nước nóng rồi mà, không tắm nữa à?"
Kỳ Đường Đường sao còn mặt mũi nào tắm ở phòng anh nữa: "Không cần nữa đâu, không cần nữa đâu."
Giang Đĩnh rút chân lại: "Dùng đi, tắm nhanh lên." Giang Đĩnh nói xong ngồi vào bàn học, bật máy tính lên.
Kỳ Đường Đường lúc này rơi vào thế bí, sau cùng vẫn chọn nhanh chóng tắm cho xong ở đây, chưa đến năm phút cô đã bê đồ bước ra nói với Giang Đĩnh: "Làm phiền cậu quá Giang Đĩnh, mình tắm xong rồi." Sua đó không đợi anh trả lời đã yên lặng đóng cửa rời đi.
Toang rồi, đêm đó Giang Đĩnh nằm mơ thấy cảnh tượng cấm trẻ em dưới mười tám tuổi, mà còn chẳng phải của mình.
Đó là Kỳ Đường Đường và bạn cùng phòng của anh, Trần Nhạng.
Trên chiếc giường ký túc xá đại học của Giang Đĩnh. Trần Nhạng đè Kỳ Đường Đường ra cᏂị©Ꮒ, cặρ √υ' to tròn lắc lư, nước phun đày ra ga giường làm ướt nhẹp.
Kỳ Đường Đường bị thằng bạn cùng phòng của anh cᏂị©Ꮒ sướиɠ cực kỳ.
Giang Đĩnh cắn răng tỉnh dậy, chỉ mới năm giờ rưỡi, vật giữa hai chân anh phồng to cương cứng như sắp nổ tung.