Suốt buổi tối Kỳ Đường Đường khó ngủ, lăn qua lăn lại đến tận ba giờ sáng mới nặng nề chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau tỉnh dậy đầu cô ong ong chóng mặt. Nghỉ giữa giờ, Kỳ Đường Đường nằm sấp trên bàn nghỉ ngơi, loáng thoáng nghe thấy một cái tên nào đó, lỗ tai âm thầm dựng lên nghe ngóng.
"... Hòa Tú Nhã định tỏ tình với Giang Đĩnh kìa."
"Thật không đó... khi nào vậy?"
"Không biết nữa, nghe nói là tuần này..."
Hòa Tú Nhã.
Kỳ Đường Đường từng nghe thấy cái tên này, hôm trước trên bảng thông báo trước cổng trường, trên bảng xếp hạng cả khối trong đợt kiểm tra tháng vừa rồi, cái tên "Hòa Tú Nhã" chỉ xếp sau "Giang Đĩnh".
Tiếng chuông tan học của tiết thứ tư buổi sáng vang lên, không đến hai phút, phòng học đã không còn một bóng người. Kỳ Đường Đường sờ vào túi, cô không mang thẻ cơm, đành lật tìm năm đồng trong cặp ra, cô cúi đầu đến siêu thị tiện lợi, ngồi xổm xuống tìm cái rẻ nhất trên quầy bán bánh mì.
Bên góc có tiếng bước chân.
"Tú Nhã."
Tay Kỳ Đường Đường khựng lại.
"Đừng nghĩ linh tinh, Giang Đĩnh chắc chắn có ý với cậu mà, nếu không sao cậu ấy lại kết bạn wechat với cậu?"
Kỳ Đường Đường nín thở, cuối cùng cũng đợi được giọng nói người kia vang lên. Giọng nói dịu dàng u sầu của thiếu nữ.
"Không biết, gần đây cậu ấy không bận tâm đến mình lắm..."
Tiếng nói chợt đứt quãng, họ hiển nhiên đã phát hiện ra Kỳ Đường Đường đang ngồi xổm. Bước chân chợt trở nên vội vã, Kỳ Đường Đường đứng dậy, hai người đó đã rời khỏi siêu thị.
Xuyên qua lớp kính, Kỳ Đường Đường nhìn thấy góc nghiêng xinh đẹp lại dịu dàng của cô gái.
Kỳ Đường Đường cắn bánh mì khô cằn nhân đậu đỏ trong tay, trên bàn là ly nước ấm ông chủ tốt bụng đưa cho. Cô uống một ngụm, bất cẩn bị phỏng, nuốt vào không được phun ra cũng không xong, sau cùng đành nuốt cái ực, cổ họng rát râm ran mãi không thôi.
"Bác vừa mới nói với cháu rồi mà, nước mới đun sôi thôi cô bé!" Ông chủ chạy đến xem tình trạng của cô: "Nào nào, há miệng ra để bác xem bị phỏng thế nào."
Kỳ Đường Đường há miệng, ông chủ miết cằm cô nhìn vào trong, nhìn trên nhìn dưới, quan sát kỹ càng. Kỳ Đường Đường ngoan ngoãn há miệng, trong tay còn cầm nửa cái bánh mì ăn dở.
Đúng lúc này Giang Đĩnh bước vào, ánh mắt của anh đối diện ngay với ánh mắt của Kỳ Đường Đường. Anh nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, có vẻ như chán không muốn nhìn. Cậu bạn bên cạnh, Vương Tự Thành, nhìn thấy cảnh tượng này, không nhịn được phụt cười ha ha.
"Ừm, không bị nổi bóng nước." Ông chủ bỏ tay ra: "Đợi nước nguội bớt hẳn uống, cháu đừng ngu ngơ uống hết một hơi."
Kỳ Đường Đường vâng một tiếng rồi cúi đầu, lỗ tai nóng rát.
Hai người kia mua nước xong nhanh chóng rời đi.
Giang Đĩnh vặn nắp chai, uống một ngụm. Vương Tự Thành gác tay lên vai anh, cậu ta vẫn nhớ đến cảnh tượng khi nãy, không kiềm được: "Học sinh chuyển trường của lớp Năm sao lại buồn cười thế nhợ?"
Giang Đĩnh hừ một tiếng.
Không phải vẫn luôn như vậy sao?
"Cười chết mất, ha ha, vừa quê mùa vừa buồn cười nữa."
Bước lên cầu thang, điện thoại trong túi quần vang lên tiếng "đinh", nơi này khuất xa ánh nhìn của mọi người, cũng là điểm mù của camera giám sát, Giang Đĩnh lấy điện thoại ra, đọc tin nhắn mới gửi đến.
Vương Tự Thành trùng hợp liếc thấy, người gửi được lưu tên, Hòa Tú Nhã.
Chắc là gửi nội dung gì đó đại loại như thứ bảy có rảnh không.
Giang Đĩnh không thèm suy nghĩ, nhanh chóng trả lời lại hai chữ.
[Không rảnh.]
Sau đó nhét điện thoại vào túi quần.
Vương Tự Thành nhướn mày, lúc gần về đến lớp, cậu ta không kìm được hỏi anh: "Lần trước ông từng nói Hòa Tú Nhã cũng khá xinh mà nhỉ?"
Giang Đĩnh: "Tôi nói hồi nào?"
Vương Tự Thành: "Học kỳ trước đó! Chính miệng ông nói mà."
Giang Đĩnh suy nghĩ một hồi, đúng là có chuyện như thế. Anh "ừ" một tiếng, không nói gì thêm.
Hai người đi về lớp, tiếng ồn trong lớp bất chợt nhỏ hẳn, đám con gái nhân cơ hội nhìn sang, nhưng cứ như sợ bị phát hiện, nhanh chóng rời mắt đi. Vương Tự Thành đi theo Giang Đĩnh, cậu ta ngồi ở vị trí trước mặt anh, khẽ nghiêng đầu, sáp lại gần nói với anh.
"Hòa Tú Nhã sắp tỏ tình với ông đấy."
Giang Đĩnh: "Ai nói với ông thế?"
"Ai cũng thế vậy hết."
Vương Tự Thành thấy biểu cảm bình tĩnh như không của anh, cũng không bày tỏ ý kiến gì, cậu ta hỏi: "Vậy thôi à?"
"Hửm?"
"Liệu tôi có vinh hạnh được biết trước đáp án không?"
Giang Đĩnh lật trang sách tiếng anh bìa đỏ trong tay, nâng mắt liếc cậu ta: "Nào đến rồi nói."
Buổi tối hôm ấy, Kỳ Đường Đường ngồi trước bàn học của Giang Đĩnh, làm bài tập Giang Đĩnh đã giao cho cô. Bên trong phòng tắm vang lên tiếng nước rào rào, Giang Đĩnh đang tắm ở trong. Đầu bút chốc chốc lại chọc vào má, Kỳ Đường Đường quay qua nhìn về phía nhà vệ sinh, rồi lại quay đầu đi, không thể nào tập trung tinh thần nổi, trước mặt hiện lên bóng hình một cô gái, cô ấy mặc chiếc váy liền màu trắng, gương mặt xinh xắn, giọng nói dịu dàng. Kỳ Đường Đường thừa nhận, từ đầu đến chân, ngay cả một cọng tóc cô cũng không sánh bằng Hòa Tú Nhã.
Kỳ Đường Đường lắc lư cái đầu, hình như sai sai, sao cô lại phải so sánh với Hòa Tú Nhã cơ chứ...
Lúc suy nghĩ của cô đang bị kẹt trong con hẻm cụt, cánh cửa nhà vệ sinh được kéo ra từ bên trong, cô nghe thấy tiếng bước chân, lập tức ngồi thẳng lưng ngay. Giang Đĩnh mang dép tông, giọt nước rơi lên sàn, vết nước từ từ kéo dài về phía cô.
Nhịp tim bỗng chốc đập nhanh. Cô nắm chặt cây bút, cảm thấy bước chân dừng lại, Giang Đĩnh đang đứng sau lưng cô. Anh khẽ khom người, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai.
"Câu này cũng không biết làm?"
"Mình vẫn đang nghĩ..."
Giang Đĩnh lau khô tóc, nước văng lên cánh tay cô, lớp da chạm nước như bị phỏng. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, cầm lấy đề thi của cô, viết lại các bước giải lên tờ giấy nháp, như vậy trước rồi thế này là được.
"Hiểu chưa?"
Kỳ Đường Đường gật đầu: "Hiểu rồi."
Giang Đĩnh gấp tờ giấy nháp lại: "Làm lại một lần cho tôi xem."
Giọt nước trên tóc dọc theo tai anh từ từ chảy xuống, từ cổ đến xương quai xanh, rồi biến mất nơi không còn thấy được. Kỳ Đường Đường nuốt một ngụm nước miếng, cầm bút lên.
Năm phút sau, Kỳ Đường Đường nhìn bài giải chỉ làm được một nửa của mình, nghe thấy tiếng cười lạnh bên tai.
"Không phải nói là hiểu rồi à?"
Cô yếu ớt đáp lời: "Vừa nãy hiểu thật mà."
Giang Đĩnh hít sâu một hơi, thấy dái tai đỏ bừng của cô, ngọn lửa bức bối trong lòng không kiềm chế được. Anh tốt bụng chưa kìa, sau này rồi cũng lợi cho người ta.
"Giang Đĩnh, có phải mình ngốc lắm không?" Kỳ Đường Đường cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu nhìn anh, giấu ngón tay chà sát qua lại dưới bàn: "Cậu dạy mình chắc là mệt lắm nhỉ?"
Giang Đĩnh hừ một tiếng, khoanh tay dựa vào lưng ghế: "Cậu thấy sao?"
Hình như cô càng thấy có lỗi hơn: "Hay là, hay là mình..." Giang Đĩnh gõ lên tờ giấy nháp: "Tự xem đáp án, không biết hỏi lại tôi."
"...vâng."