Nhân lúc lớp còn lộn xộn, cũng nhân lúc không mấy ai chú ý. Úc Duệ khom người nâng tay túm cổ áo Tạ Lê, kéo hắn đến chỗ mình.
Bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách gần như bằng không.
Lớp vỏ bọc ôn hòa của thiếu niên bấy giờ đã bị dỡ bỏ hoàn toàn, khuôn mặt xinh đẹp hờ hững, đôi con ngươi đen đầy lạnh lùng.
Cậu gằn giọng.
“Tôi đã làm gì động chạm cậu, khiến cậu cứ nhằm vào tôi như vậy?”
Tạ Lê sững sờ.
Một giây sau, ngọn lửa đen nóng bỏng lập lòe dưới đáy mắt soi tỏ bộ mặt dữ tợn của cơn thèm khát.
Tạ Lê bật cười.
“Tôi nhằm vào cậu? Không có.”
Hắn liếʍ răng nanh của mình rồi cắn nhẹ, mùi máu tỏa ra chặn lại câu nói tưởng chừng sắp thốt ra khỏi miệng…
Tôi chỉ muốn cᏂị©Ꮒ cậu.
Ngay bây giờ, ngay tại đây.
Có Tạ Lê xen ngang nên kế hoạch đổi chỗ của Úc Duệ và Bùi An An thất bại, Úc Duệ đành tiếp tục ngồi phía trước Tạ Lê.
May mà Sinh hoạt lớp là tiết cuối thứ Sáu. Nghĩ đến việc không phải gặp tên này vào hai ngày tới, không bị ánh mắt của hắn tra tấn, Úc Duệ cảm thấy cục tức nghẹn trong ngực đã vơi đi nhiều.
Song, thực tế chứng minh Úc Duệ đã quá ngây thơ.
Sáng thứ Bảy, Úc Lê ngủ nướng như bao tuần khác, còn Úc Duệ ăn sáng một mình rồi ngồi vào bàn làm đề.
Tối thứ Bảy và cả ngày Chủ nhật cậu có tổng cộng ba buổi dạy kèm, chỉ sáng thứ Bảy mới có thời gian học và làm việc nhà. Hôm nay Úc Tùng Sinh không ở nhà, cậu không cần đến trường cũng hưởng thụ được không gian tự học yên ắng.
Bấy giờ điện thoại rung lên.
Úc Duệ vẫn không dừng viết, chỉ ngước đầu liếc hờ sang. Trên màn hình đang sáng có một dòng tin nhắn WeChat.
[Người Bệnh]: [Vị trí]
Ngòi bút của Úc Duệ khựng lại, cậu vô thức nhíu mày. Trầm ngâm vài giây, cậu quay đầu tiếp tục giải đề.
[Người Bệnh] là ghi chú của cậu đối với tên kia. Ban đầu khi thêm bạn WeChat qua số điện thoại, Úc Duệ còn cảm thấy cắn rứt lương tâm vì đã đặt biệt danh cho bạn mình như thế, bây giờ…
Nhớ lại những lần bị tra tấn tinh thần trong một tuần khai giảng vừa qua, Úc Duệ cười nhạt. Cậu cúi đầu tiếp tục giải đề để lần nữa vào trạng thái tập trung mới.
Song Úc Duệ vẫn không thể tập trung quá lâu.
Vài giây sau, điện thoại của cậu lại rung lên.
Úc Duệ bực bội cầm điện thoại định chuyển tin nhắn của tên đó sang chế độ miễn làm phiền. Và rồi cậu đọc được dòng chữ mới nhất.
[Người Bệnh]: Tôi bị hội đồng rồi
Úc Duệ sửng sốt.
Ngước đầu nhìn dòng tin nhắn phía trên, đó là vị trí mà Tạ Lê gửi sang. Địa điểm ở trong tiệm Café net tên Hi Hi cách trường Trung học Đức Tái không xa.
Lần trước Diệp Mộc Mộc chắn cửa lớp cũng mời cậu đến tiệm “Café net cao cấp mới mở trước cổng trường” này đây.
Sắc mặt Úc Duệ thoắt chốc thay đổi. Cậu tìm lại số điện thoại của Tạ Lê trong lịch sử tin nhắn, gọi cho hắn.
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau…”
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi…”
Bị ngắt ba lần liên tiếp, Úc Duệ đanh mặt, cậu đẩy bút vở trước mặt, huơ lấy áo khoác treo trên lưng ghế rồi đứng dậy chạy ra ngoài.
Đi ngang phòng khách, bấy giờ Úc Lê đang dụi mắt thấy thế ngơ ngác hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
“Anh có chút chuyện sẽ về nhanh thôi!”
Dứt lời, người đã biến mất ngoài cửa.
Úc Lê đứng ngẩn ra vài giây, sau đó tiếp tục hướng về nhà vệ sinh.
“Lần đầu thấy anh sốt ruột vậy đó…”
Café net buổi sáng không có mấy “người sống”. Úc Duệ thở hổn hển chạy vào trong, nhìn một lượt mấy “cái xác” đang gục trên ghế hoặc trước bàn máy tính nhưng vẫn chẳng thấy Tạ Lê đâu.
Cậu đành chạy đến chỗ quầy thu ngân.
“Chào anh, xin hỏi anh có gặp…”
Đến đây thì im bặt.
Úc Duệ nhìn ra phía sau khu vực thu ngân, đôi chân dài của chàng trai đang nằm nghiêng trên ghế sofa bấy giờ phải gập lại một cách đầy ấm ức.
Úc Duệ nhìn chằm chằm vài giây, mặt tái mét.
“TẠ LÊ.”
Có vẻ như kẻ đang cuộn người ngủ trên sofa nghe ra tiếng Úc Duệ. Bờ lưng dài khẽ động đậy.
Vài giây sau, Tạ Lê xoa mái tóc rối của mình ngồi dậy, giậm chân xuống đất, chống vững.