“Ngủ đè trúng à.” Tạ Lê cúi đầu, Úc Duệ không thấy được vẻ mặt của hắn, chỉ nghe thấy tiếng cười khẽ, “Giỏi đấy.”
Úc Duệ: “…”
Úc Duệ liếc nhìn hắn với gương mặt vô cảm: “Cảm ơn đã khen.”
“Không phải khen cậu, tôi đang khen cái gối đó của cậu.”
“?” Úc Duệ đã định ngồi vào chỗ chợt nghe ra sự khác thường trong lời Tạ Lê. Cậu quay đầu nhìn, nhưng Tạ Lê không cho cậu cơ hội chạm mắt nhau nữa.
Người nọ vẫn cười, giọng khàn khàn, “Cái gối rác rưởi như vậy thì để lại làm gì? Khi nào có cơ hội tôi xé nát nó giúp cậu.”
Úc Duệ khựng lại vài giây, híp mắt.
“Không cần phiền cậu, tôi tự làm được.”
Sau khi nhận thấy sự chống đối không rõ nguyên nhân từ phía Tạ Lê đối với mình, Úc Duệ bắt đầu né tránh Tạ Lê: cố hết sức giảm thiểu những lần trao đổi hay chạm mắt giữa hai người, tự động bỏ qua những lời nói cử chỉ quấy rối của Tạ Lê, nếu bất đắc dĩ phải tiếp xúc sẽ lôi kéo thêm bên thứ ba vào…
Cứ thế một tuần, cuối cùng Tạ Lê đã không còn lời nói hành động quá khích với cậu nữa.
Cái giá phải trả là dù ở trong lớp, ngoài sân, đi trên hành lang hay tham gia bất kỳ hoạt động tập thể nào trong khuôn viên trường, khi Úc Duệ mỉm cười ôn hòa đứng giữa các bạn học sinh, cậu luôn cảm nhận được ánh mắt sắc bén âm u đến từ một hướng nào đó.
Điều này khiến Úc Duệ đau đầu.
Cuộc đời cậu chưa bao giờ gặp “đối thủ” cứng đầu khó nhằn đến vậy.
Trong những ngày dầu sôi lửa bỏng như thế, Úc Duệ chịu đựng đến tiết cuối cùng của thứ Sáu: Tiết sinh hoạt lớp.
Điền Học Khiêm tổng kết những việc trong lớp một tuần qua, ngẫm nghĩ vài giây rồi gõ lên bảng đen.
“Đã được một tuần, chắc các em đã làm quen với nhau hết rồi nhỉ?”
“Vâng!”
“Ừm. Vậy chúng ta sẽ dùng thời gian còn lại để giải quyết một chuyện. Tuần này có bạn phản ánh với thầy về việc chỗ ngồi không thích hợp, nếu mọi người đã quen thân với nhau thì chúng ta sẽ xếp chỗ lại lần nữa.”
“Thầy ơi, ai cũng phải đổi ạ?”
“Tất nhiên là không. Chủ yếu theo mong muốn cá nhân, có thể không đổi. Bạn nào muốn vẫn có thể đổi nếu hai bên đều đồng ý.”
“…”
Nghe thấy lời Điền Học Khiêm, lớp học bắt đầu xôn xao.
Ban đầu Tạ Lê không có hứng thú, vừa định gục xuống bàn thì trông thấy Úc Duệ ngồi phía trước đang lặng lẽ dọn sách vở vào cặp.
Tạ Lê khựng lại.
Vài giây sau, hắn ngước mắt, trông thấy một nữ sinh đeo kính bước tới rồi dừng lại bên bàn Úc Duệ.
Tiếng Úc Duệ vang lên, “Cậu chắc chắn có thể ngồi ở đây chứ, chỗ này có xa quá không?”
“Không sao.” Giọng nữ sinh khá trầm và khẽ.
“Ừm, vậy cảm ơn cậu đã chịu khó đổi với mình.”
“Không… không sao. Vừa lúc mình cũng muốn ngồi một mình.”
Từ góc độ của Tạ Lê có thể thấy rõ rặng mây đỏ trên khuôn mặt trắng của nữ sinh.
Mắt Tạ Lê tối lại. Hắn bỗng nâng tay, đứng dậy túm cổ tay nữ sinh nọ.
“Á!” Nữ sinh bị túm đơ ra tại chỗ, ngẩng đầu nhìn Tạ Lê với vẻ sợ sệt.
Úc Duệ sửng sốt, cậu nhíu mày quay đầu: “Tạ Lê, cậu đang làm gì vậy?”
Tạ Lê im lặng vài giây, sự biếng nhác vơi đâu mất, chỉ còn nụ cười đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ, “Lớp trưởng, cậu không xem lời thầy ra gì à?”
Úc Duệ đanh mặt, “Tôi làm sao?”
“Ban nãy thầy nói đổi chỗ cần hai bên cùng đồng ý mới được.”
“Tôi đã đồng ý rồi, Bùi An An cũng…”
“Nhưng tôi không đồng ý.”
“…” Úc Duệ sượng người, cắn chặt răng, “Bọn tôi đổi chỗ nhau liên quan gì đến cậu?”
“Cậu là người ngồi trước tôi, cũng là hàng xóm gần nhất xung quanh tôi đó, bạn à.” Tạ Lê nhếch môi, nụ cười sặc mùi thuốc súng, “Giờ đổi người ngồi trước, cậu nói xem liên quan đến tôi không?”
“…”
Những bạn khác gần như sắp đổi chỗ xong, lớp học dần yên ắng trở lại. Úc Duệ biết nếu kéo dài thêm vài giây nữa, chờ những tiếng ồn kia biến mất hẳn, khi ấy mọi người đều sẽ chú ý đến tình huống bên này.
Úc Duệ chợt thấy bất lực với người cùng tuổi đang ngồi trước mặt.
Nhưng xưa nay tính cậu cũng cứng, cảm xúc ấy sẽ chỉ kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự gai góc ở sâu trong lòng cậu.